Chương 1



Cô bị người ta ăn vạ?

Lúc thấy một bóng người vọt tới trước xe, Trang Thiển Thiển theo bản năng đạp phanh lại, bất quá vẫn nhìn thấy bóng người kia chậm rãi ngã xuống. Không lâu sau, cách cửa kính xe có thể nghe được bên ngoài tiếng người té ngã kêu gào.

Trang Thiển Thiển ngồi trên ghế lái ngẩn ra. Đọc trên báo trên mạng nhiều vụ như vậy, hôm nay mình thật sự dính rồi?

Người kia nằm ở trước xe thấy người trong xe chậm chạp không xuống, thanh âm càng lớn. Người qua đường bị thanh âm của hắn gây chú ý mà tự động vây lại.

Đang vào giờ đi làm nên lui tới đều là những người đi làm như Trang Thiển Thiển. Trang Thiển Thiển cởi dây an toàn bước xuống, chung quanh xe đã bị một đoàn người vây lấy.

Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, nằm trước xe, rầm rì vài tiếng, thấy Trang Thiển Thiển bước xuống, hét lên với đám người đang chỉ chỉ chỏ chỏ xung quanh: “Đυ.ng người a, đυ.ng người....”

Mới vừa rồi đích thực là cô có suy nghĩ chút việc nên hơi mất tập trung, bất quá cô lái xe cũng không nhanh, lại đạp phanh đúng lúc, không có lí gì lại đυ.ng người.

Trước mắt không phải ăn vạ thì là cái gì? Chỉ là Trang Thiển Thiển vẫn không dám tin, cô mới có một cái xe nhỏ, đến cùng có chỗ nào đáng được người ta ăn vạ?

Mắt thấy người đàn ông cường tráng đang kêu đau mà lại kêu được thanh âm mười phần khỏe mạnh thế kia. Trang Thiển Thiển hít sâu một hơi, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

Cô tốt nghiệp đại học luật, hiện tại cũng đang làm việc tại một công ty, tự nhiên biết thời điểm này không nên cùng hắn dây dưa, trực tiếp gọi điện thoại cho cảnh sát giao thông và công ty bảo hiểm mới là cách làm chính xác nhất.

Chỉ là bây giờ nếu như gọi điện thoại cho cảnh sát giao thông và công ty bảo hiểm, khẳng định lại có một đống thủ tục rườm rà, sáng hôm nay công ty có chuyện gấp, hiện tại cô trì hoãn không nổi.

Qua vài giây, Trang Thiển Thiển nhìn người không ngừng kêu thảm, rốt cuộc há miệng nói: “Tiên sinh...tôi căn bản không có đυ.ng vào anh...Anh hành động như vậy là lừa gạt, tình tiết nghiêm trọng sẽ bị phán xử tù có thời hạn.”

Nếu là gặp một người cường thế lôi pháp luật ra hù dọa một phen như vậy, người đàn ông đang nằm ắt hẳn sẽ bước đi, chỉ là tên ăn vạ đợi nửa ngày mới đợi được một nữ tài xế, nhìn bộ dáng Trang Thiển Thiển nhu nhược, lúc nói chuyện cũng không đủ cứng rắn, trên mặt chỉ còn kém chưa viết ba chữ “Dễ khi dễ” thôi.

Tên ăn vạ đảo mắt, nằm trên mặt đất chơi xấu lại “Ai u” vài tiếng, trong miệng không ngừng kêu đau chết đau chết, hoàn toàn không đem lời của cô coi ra gì.

Trang Thiển Thiển nhìn di động, chỉ còn cách giờ đi làm có mười phút, không trì hoãn còn có thể tới kịp. Vì muốn tốc chiến tốc thắng, trong lòng có chút gấp, hỏi người đang nằm: “Anh muốn thế nào?”

Người đàn ông thấy cô gái này cũng khá hiểu đạo lí, mở lời: “Bây giờ khả năng phải đi bệnh viện, cô tốt xấu gì cũng đưa tôi 5 nghìn để tôi đi chụp phim mua thuốc đi...”

Trang Thiển Thiển đôi mắt hạnh không nhịn được trợn to. Hoắc, há mồm chính là 5 nghìn đồng, thật xem cô là dê béo?

Nhịn xuống xúc động muốn bóp trán, Trang Thiển Thiển nhìn xe, ngữ khí có chút vô lực: “Tiên sinh anh có phải tìm lộn người hay không? Anh nhìn cái xe này của tôi rẻ như vậy, hàng second-hand, lúc mua cũng chẳng đến 5 nghìn, tôi là kẻ có tiền sao? Đến cùng có chỗ nào đáng để anh lừa?”

Người đàn ông đang nằm lại rầm rì vài tiếng, bất quá lần này thanh âm nhỏ chút, rõ ràng là đã nghe lọt lời Trang Thiển Thiển.

Trang Thiển Thiển thấy mình khuyên bảo cũng có chút tác dụng, chỉ vào chiếc xe mới dừng lại phía sau bởi vì đường bị chặn: “Đại ca tôi cho anh biết a, anh nhìn chiếc xe Bentley màu đen đằng sau, vừa nhìn đã biết xe tốt, chủ xe nhất định cũng rất có....tiền...”

Trang Thiển Thiển lại ngẩng đầu liếc cái xe Bentley kia, một nửa câu nói cứ như vậy nghẹn tại cổ họng, chiếc xe này sao càng nhìn càng thấy quen?

Đợi đến lúc Trang Thiển Thiển thấy biển số quen thuộc, chủ xe Bentley đã xuống xe, bước chân dài miên man hướng về phía cô.

Chủ nhân trẻ tuổi anh tuấn chân dài miên man, tây trang màu đen thắt caravat, đứng yên không nói lời nào làm cho người ta cảm thấy khí độ bất phàm, mím chặt môi phác thảo ra đường cong cương nghị, khí chất ổn trọng, chung quanh đã có nữ sinh không ngừng phát ra tiếng xuýt xoa.

Cảm nhận được người tới nhìn về phía mình, lưng Trang Thiển Thiển cứng đơ,rũ mắt tránh tầm mắt của anh, kéo ra khóe miệng cười khổ.

Trang Thiển Thiển từng vô số lần tưởng tượng, nếu là bên đường tình cờ gặp anh, sẽ là cảnh tượng như thế nào. Chỉ là đến thời điểm khờ dại này, cô vẫn bất ngờ không kịp phòng, hoàn toàn không có biện pháp tỏ ra lạnh nhạt được.

Sở Minh, mối tình đầu của cô, cha của con cô, .... chồng trước của cô.

Trang Thiển Thiển hết sức rõ ràng. Với tính cách của Sở Minh, cho dù nếu bây giờ hai người vẫn chưa ly hôn, anh tuyệt đối sẽ không xen vào việc của người khác. Huống chi hiện tại mình đã là vợ trước. Chẳng qua là bởi vì kẻ ăn vạ mà đường bị chặn, anh không có cách đi qua mà thôi.

Trang Thiển Thiển không có thời gian đi thương tiếc thanh xuân đã chết hay là cảm hoài một chút năm tháng đã qua. Người giả bị đυ.ng kia nhìn người xuống từ xe Bentley, vừa nhìn biết không phải dễ chọc, quay đầu níu chặt quả hồng mềm không buông, hướng Trang Thiển Thiển nói: “Thế nào? Cô đυ.ng người còn không tính phụ trách là sao?”