Chương 8

Rất nhanh Diệp Phong liền biết tất cả đều không phải trùng hợp.

Bởi vì hai ngày liên tiếp Việt Dung đều uống canh thịt dê, còn không có ý định dừng lại.

“……” Diệp Phong nhịn không được, hỏi hắn, “Ngài không ngán sao?”

Sao lại không ngán chứ, nhưng vì thân thể của thê tử nhà mình, chút ngán này có là gì.

Việt Dung cho hắn một ánh mắt "ngươi không thể hiểu được đâu", rồi dứt khoát dùng một hơi uống cạn sạch chén canh thịt dê.

Diệp Phong: “……”

Nhìn chủ tử bồi bổ đến mức khuôn mặt phu nhân đều hồng lên, hắn ta không nhịn được lo lắng: Ngài khác thường như vậy, không phải là bị sét đánh đến ngu người rồi đấy chứ?

“Lương! Oa ô —— Lương!”

"Được rồi được rồi, đừng khóc, nương....cha mang con đi tìm nương."

Bên ngoài truyền đến tiếng khóc của Tiểu Phúc Sinh và giọng nói ôn nhu dỗ dành của Thế tử nhà mình, Diệp Phong hoàn hồn, định nói gì đó, Việt Dung đã giật mình ngồi dậy, nhanh như chóp liền giấu bát canh thịt dê dưới cái bàn.

Diệp Phong: “……”

Người không biết còn tưởng rằng ngài là ăn trộm đó.

"Nhanh đi mở cửa sổ, dâng hương, nhanh lên." Tô Cẩm hiểu chuyện, tuân thủ lễ nghĩ, cũng không muốn quấy rầy hắn "tu hành", đây là lần đầu tiên nàng chủ động đi đến thư phòng tìm hắn, bởi vậy Việt Dung uống canh thịt dê xong cũng không làm vội che dấu mùi vị.

"...Dạ." Trong lòng chửi thầm, nhưng Diệp Phong vẫn nghiễm túc làm theo.

Lúc này Tô Cẩm đã con trai đi tới trước cửa phòng, gõ cửa.

Việt Dung nhanh chóng sửa sang lại váy áo, trâm cài tóc, lại uống thêm mấy ngụm trà xanh, chắc chắn mùi canh thịt dê đã biến mất mới làm ra dáng vẻ ôn hoà thong dong nói: "Vào đi.”

"Quấy rầy thế tử rồi, chỉ là Phúc Sinh quấy khóc la hét muốn tìm mẫu thân, thϊếp dỗ thế nào cũng không được, thϊếp..."

Vừa bước vào cửa liên thấy "Chính mình" đang cầm quyển sách, tư thế ưu nhã ngồi trên giường nhỏ, dựa vào cửa sổ, sương mù lượn là quanh thân, tựa như có thể thuận theo làn gió mà bay đi bất kì lúc nào, bước chân Tô Cấm khựng lại, giọng nói không hỏi nhỏ nhẹ hơn: "Thϊếp thật sự không có cách nào nên mới mang thằng bé qua đây."

—— trong phòng ngoài Diệp Phong cũng không người hầu nào khác, tất nhiên nàng không cần sửa đổi xưng hô của mình với Việt Dung.

Nhìn con trái béo đang dựa vào trong ngực "mình", nước mắt lưng tròng, đang khụt khịt nức nở không ngừng, Việt Dung ngoài mặt ra vẻ thơ ơ lạnh nhạt, trong lòng lại vừa buồn cười, vừa ngứa tay.

Hắn hôm nay còn chưa được nắn véo tiểu thịt mỡ trên người tiểu gia hoả này đâu.

"Không sao đâu, để ta ôm đi." Hắn tiến lên đón lấy Tiểu Phúc Sinh, Tiểu Phúc Sinh vừa nhìn thấy “mẫu thân” liền nín khóc, chỉ ủy ủy khuất khuất rúc vào ngực hắn, hai mắt đẫm lệ ngơ ngác nhìn hắn, giống như đang hỏi: Sao không thấy người đâu? Có phải người không cần ta nữa không?

Mặc dù "mẫu thân" rất hư thỉnh thoảng hay véo trộm tay chân nhỏ cùng với mông nhỏ của bé, nhưng tiểu gia hoả này nhanh quên, đảo mắt liền không nhớ tới. Đối với bé thì "mẫu thân" vĩnh viễn là người mà bé thích nhất, từ sáng tới giờ chưa được gặp làm cho bé rất không vui.

Việt Dung bị bộ dáng nước mắt lưng tròng của nhóc con làm tan chảy, cũng không nỡ trêu đùa bé nữa, chỉ vỗ vỗ lưng bé, dỗ: "Phúc Sinh ngoan, cha mang ngươi đi ngủ được không?”

Phúc Sinh không hiểu hắn nói gì, chỉ gắt gao ôm chặt hắn không buông, đem tất cả nước mắt nước mũi cọ hết lên người hắn.

Việt Dung: “……”

Thôi, nhãi con nhà mình, chịu đựng một chút vậy.

Biết hắn thích sạch sẽ, dù Tô Cẩm rất buồn cười, nhưng vẫn vọi vàng lấy khăn ra, đi lên: "“Đứa nhỏ này thật là! Để ta giúp ngài lau……”

“Không cần!”

Không ngờ Việt Dung lại nhanh chóng lùi ra sau một bước, Tô Cấm sửng sốt, muốn nói gì đó, đột nhiên ngửi được một mùi vị tanh nồng.

Là...mùi thịt dê?

Cẩn thận ngửi ngửi lại, có vẻ thật sự là mùi thịt dê.

Tô Cẩm tức khắc liền kinh ngạc, thư phòng này cách phòng bếp rất xa, làm sao lại có mùi thịt dê chứ? Quan trọng nhất chính là sao nàng lại có cảm giác mùi này phát ra từ trên người hắn??

"Lát nữa ta đi tắm rồi thay bộ y phục khác là được..." Thấy nàng ngẩn ra đứng đó không nói lời nào, Việt Dung có chút chột dạ, “Phu nhân, làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy không phòng rất thơm...."

Không nói còn không nhận ra, vừa nhắc đến nàng liền cảm thất mùi hương trong phòng nồng đậm lạ thường, giống như là để che giấu mùi gì đó. Còn có cửa sổ còn đang mở kia, thời tiết hôm nay rất lạnh...hắn không lạnh sao?"

Tô Cấm hoàn hồn, đột nhiên nhớ tới chuyện hôm trước chạm mặt với Trấn Bắc Vương, trong đầu lại chợt loé lên ý niệm kia: Trên đời này rất nhiều người đều không chỉ có một gương mặt, Trấn Bắc Vương là kiểu người đó, nàng cũng thế, Việt Dung....

Hắn có phải hay không, cũng là người như vậy?

***

Tô Cảm trong lòng mang theo nghi ngơ cùng với Việt Dung dỗ con trai đi ngủ, sao đó sai người đi chuẩn bị nước ấm, hầu hạ Việt Dung tắm rửa.

Chỉ là Việt Dung không có thói quen để người khác hầu hạ lúc tắm rửa, cho nên nàng chỉ ở gian ngoài chuẩn bị y phục và sắp xếp lại chút đồ linh tinh là được.

Nghe được tiếng nước truyền ra từ trong phòng, nghĩ đến hắn đang tắm cho cơ thể mình, mặt Tô Cảm có chút nóng lên, nhưng loại chuyện này không thể tránh khỏi được, nàng giơ tay vỗ vỗ mặt, suy nghĩ lại lời giải thích kia của Việt Dung để tự dời đi sự chú ý.

Hắn nói hắn mở cửa sổ và đốt hương là vì có chút mệt mỏi, muốn tỉnh táo tinh thần....lý do này cũng có hợp lý, nhưng còn mùi thịt dê trên người hắn lại là như thế nào chứ?

—— Sau khi ngửi lại cẩn thận, nàng có thể chắc chắn đó mùi tanh của dê, thậm chí có thể đại khái đoán ra đó là món canh thịt dê. Bởi vì trước đây lúc mang thai, nàng có một khoảng thời gian dài uống canh thịt dê, nên rất quên thuộc hương vị này.

Cho nên, đây là hắn vụиɠ ŧяộʍ len lút uống canh thịt dê trong thư phòng, không muốn để nàng biết?

Nhưng vì cái gì? Chỉ là một chén canh thịt dê thôi mà……

Không đúng, bình thường không phải hắn không thích ăn mặn sao...hay là nàng nhớ sai rồi?

Tô Cấm đang trầm tư suy nghĩ ở bên ngoài, Việt Dung trong phòng tắm lại đang đỏ mặt nhìn thân thể mềm mại trắng nõn của mình, trong lòng như một con thuyền nhỏ, theo làn sóng mà nhộn nhạo.

Tô Cấm tính cách đoan trang, đối với chuyện vợ chồng nàng thường rất thẹn thùng câu nẹ, hai người mỗi lần cùng phòng đều tắt hết đền hành động trong đêm tối. Trước giờ hắn chưa từng nghiêm túc nhìn Tô Cẩm, nói chính xác hơn là nhìn cơ thể nàng, ấn tượng duy nhất của hắn là vào đêm động phòng hoa chúc, bởi vì đó là lần đâu tiên, nhưng vì khẩn trương nên hắn cũng không nghiêm túc nhìn.

Hơn nữa hai người hàng năm ít khi gặp mặt, cơ hội cùng phòng cũng ít đến đáng thương, ấn tượng về cơ thể nàng càng thêm mơ hồ. Cho nên trước giờ hắn đều không phát hiện thê tử nhà mình vẻ ngoài nhìn đoan trang lễ nghĩa, nhưng cất giấu bên trong lại là một thân thể mỹ lệ như vậy!

Nhìn làn da trắng đến phát sáng này, tay chân tinh tế thon dài, cân xứng mềm mại, lại còn có hai "bánh bao lớn" vừa tròn vừa mềm trước ngực....

Khụ khụ, thật là to, còn to hơn so với ấn tượng của hắn.

Việt Dung đỏ mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác xúc động không thể nói ra.

Nhưng hiện tại hắn không có công cụ đó, cũng không thể làm gì được.

Bỗng nhiên cảm thấy chuyện này thật tàn khốc Việt Dung: "..."

Phảng phất như bị tạt lên đầu một gáo nước lạnh, làm hắn cả người cứng đờ một chút, khóe miệng run rẩy, lâm vào buồn bực.

Nhưng cho dù buồn bực thì cũng chỉ có thể tiếp thu hiện thực, Việt Dung lau mặt, quyết định tắm rửa nhanh rồi đứng lên, miễn cho mình lại chịu tra tấn. Lại không ngờ đúng lúc này, mũi đột nhiên trào ra một dòng nước ấm ấm.

Hắn ngẩn người, theo phản xạ đưa tay lên lau đi, máu đỏ tươi....

Máu?!

Tắm rửa thôi lại có thể làm mình chảy máu mũi, nam nhân nào đó tức khắc liền chết lặng. Đúng lúc này, vì thấy hắn mãi vẫn chưa ra ngoài, Tô Cẩm ở bên ngoài kêu một tiếng: "Thế tử, ngài tắm xong chưa?"

Việt Dung kinh hoảng bịt mũi: “Rồi…… rồi!”

Giọng nói này sao nghe có chút kì lạ vậy? Tô Cấm sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Thế tử làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Việt Dung hít một hơi thật sâu, cố gắng dùng giọng điệu bình thường nói: "Ta không có việc gì.”

"Vậy thì tốt rồi." Tô Cẩm không chút nghi ngờ —— Chỉ là tắm rửa thì làm sao xảy ra chuyện được chứ.

Nàng ngượng ngùng nói tiếp: "Nếu ngài tắm xong rồi, ngài nhớ nhớ thoa ngọc lộ cao thϊếp để ở bên cạnh, vào đông thời tiết khô hanh, nếu không thoa, làn da bị khô, sẽ không thoải mái."

"...Được." Việt Dung vừa lau máu mũi vừa trấn định hỏi: "Nhưng mà cái này thoa ở đâu?"

Tô Cấm khựng lại, giọng nam khàn khàn lại có chút ngượng ngùng: “Chỗ nào cũng phải thoa."

Chỗ nào cũng thoa?!

Việt Dung cúi đầu nhìn, máu mũi vất vả lắm mới ngừng chảy, lại một lần nữa trào ra.

.....Chết mất!!

*****

Tác giả có lời muốn nói: Trước khi phát hiện gương mặt thật của đối phương, hai người một năm không cùng phòng đến 10 lần. (cùng phòng làm gì thì mọi người tự hiểu nha hehe)

Sau khi phát hiện gương mặt thật của đối phương....

Tô Cảm: Một đêm mười thì lần thế nào?

Thế tử:…… Sẽ chết.