Chương 4

Tô Cấm vốn dĩ không định cười, nói chính xác hơn là đang cố gắng nhịn cười, tình huống trước mặt này thật sự quá khôi hài, nàng nhin nhưng cuối cuối cùng vẫn là không nhịn được quay đầu phì cười một tiếng.

Tất nhiên cười xong nàng cũng không quên tỏ ra thẹn thùng một chút, rốt cuộc thì hiện tại Việt Dung cũng đang ở trong cơ thể của nàng, mà nhóc con kia đang gặm cũng chính là ngực nàng.

“Khụ, đứa nhỏ này chắc là đói bùng rồi, Tê Lộ mâu ôm hắn đi tìm bà vυ" đi.” Nói xong, nàng cố gắng căng mặt nhịn cười nhìn Việt Dung. "Chờ thằng bé ăn xong, thế tử lại ôm hắn nhé."

Việt Dung: “...Được."

Gióng nói hắn đờ đẫn, có vẻ như vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác quái dị vừa rồi, chưa thoát ra được, Tô Cấm lại không nhịn được, cười nhẹ một tiếng.

Lúc này Việt Dung mới lấy lại tình thần.

Tô Cấm thấy hắn quay sang nhìn mình, trong lòng có chút chột dạ, vội ngồi thẳng lưng, nói: "Thϊếp, khụ, không phải đang cười chàng……”

Thấy nụ cười sáng ngời trên khuôn mặt của "bản thân" dần trở nên câu nệ, Việt Dung vốn dĩ cũng vì xấu hổ mà cười theo cũng khựng lại, ý cười thấp thoáng liền biến mất. Thay vào đó là sự bất đắc dĩ.

Trước mặt người khác, hắn luôn bày da dáng vẻ cao lãnh, nhưng với nàng, hắn luôn rất ôn hoà, chưa từng nói nặng lời. Ngày thường cũng cũng luôn tận lực săn sóc, hy vọng ít nhiều có thể bù đắp nhưng năm tháng phòng không gói chiếc cho nàng. Nhưng cho dù hắn có làm thế nào, nàng đối với hắn vẫn luôn là dáng vẻ kính sợ, như thể hắn không phải là phu quân của nàng, mà giống như người quyết định con đường thăng quan tiến chức của nàng vậy.

Việt Dung rất không thích loại cảm giác này, tuy rằng bởi vì hoàng thượng tứ hôn mới cưới nàng, nhưng nếu đã thành thân, hắn liền có trách nhiệm với nàng, cùng nàng sinh hoạt thật tốt. Đáng tiếc tính cách của nàng quá mức đoan trang bảo thủ, khiến khắn chỉ có thể sinh ra kính trọng và thương tiếc, lại không có mấy cảm giác thân cận.

Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên nói gì, muốn đùa giỡn một chút cho bầu không sinh động lên, nhưng lại sợ nàng không tiếp nhận được, sau này sẽ càng thêm câu nệ với hắn, hắn đành phải vừa đem nhi tử trong lòng đưa cho Tê Lộ, vừa nghiêm mặt nói: “Cho dù nàng cười ta cũng không sao, ta là phu quân của nàng, nàng không cần cung kính khách khí với ta như vậy."

Tô Cấm sửng sốt, cười đồng ý, kỳ thật lại hoàn toàn không đặt lời này ở trong lòng —— mấy năm nay đang thịnh hành kiểu hiền thê lương mẫu, dịu dàng thục nữ, nàng sợ nếu mình để lộ bộ mặt thật của mình trước mặt hắn, phu quân nhà nàng có khi sẽ sợ tới mức quay đầy chạy mất.

(Hiền thê lương mẫu: chỉ một người phụ nữ là vợ hiền của người chồng và là mẹ tốt của các con.)

Nhưng nếu phu quân đã không thích nàng đối xử với hắn quá cung kính thì nàng cũng không nên kín kẽ quá. Tô Cẩm nghĩ vậy, liền lặng lẽ điều chỉnh lại tráng thái của mình, hơi thân thiết so với ngày thường chút, nhìn hắn nói: "Vâng, thϊếp đã biết.”

Quay sang lại thấy nhi tử béo của mình vẫn đang vừa kêu oa oa vừa nắm chặt y phục của hắn không buông, dụi dụi vào ngực hắn đòi bú, dáng vẻ "đánh chết cũng không rời mẫu thân", nàng lại cảm thấy buồn cười, lại vừa bất đắc dĩ, nhất thời cũng bất chấp hình tương mà vội vàng tiến lên ôm lấy thằng bé, bế nâng lên cao rồi lại đưa xuống vài lần.

"Được rồi được rồi, Phúc Sinh ngoan, đi ăn trước, ăn no rồi cha mẹ lại chơi với con có được không?"

Phúc Sinh thích nhất trò được nâng lên cao này, Việt Dung rốt cuộc cũng là nam nhân, sức lực so với Tô Cẩm lớn hơn nhiều, Tô Cầm dùng cánh tay Việt Dung nâng thằng bé lên cao vài lần, nhóc con này liền vui đến quên trời quên đất, quên luôn việc không vui vừa nãy, huơ huơ tay nhỏ, cười khánh khách.

Tô Cấm lại dỗ nó thêm một chút, nhóc con mới không càn quấy nữa.

"Đưa đi đi." Đêm bé giao cho Tê Lộ, Tô Cẩm lúc này lại ra vẻ thục nữ, ôn nhu cười nói với Việt Dung, "Để thế tử chê cười rồi, đứa nhỏ này ham chơi, nếu không dỗ như vậy, lát nữa sợ là càng khó dỗ."

Việt Dung bị dáng vẻ dịu dàng ôn nhu thuận theo của "bản thân" làm cho cay mắt, vội nói: "Không sao đâu, trẻ con đứa nào chả không ham chơi chứ."

Cố gắng nhẫn nhịn, vẫn là nhịn không được, hắn ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở nàng, “Phu nhân không cần ngồi đoan trang thế đâu, trước giờ dáng ngồi của vi phu đều khá tuỳ ý, nàng nên thả lỏng một chút."

Thấy thần sắc hắn bình thường, hiển nhiên là không cảm thấy chỗ nào không đúng, Tô Cấm lén nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng nói: "Vâng, thϊếp nhớ kỹ."

Nàng nói xong, chỉ chỉ vào phần ngực bị ướt một mảng nhỏ của hắn, ngượng ngùng nói: "Y phục của phu quân bị ướt rồi, để thϊếp hầu hạ chàng thay y phục trước đi."

Việt Dung cúi đầu nhìn, bên tai nóng lên —— may mà có bà vυ" ở đây, không cần hắn phải tự mình cho thằng nhóc bú sữa, bằng không một đời anh danh của hắn chỉ sợ bị huỷ không còn gì.

Nam nhân trong lòng vừa thẹn vừa sợ, ngoài mặt lại giờ vờ trấn tĩnh, đáp: "Được."

Tô Cấm không biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ thấy hắn thong dong đứng dạy, thần sắc thờ ơ lạnh nhạt, giống như hoàn toàn không để loại chuyện quẫn bách kia trong lòng, không khỏi âm thầm bội phục: Không hổ là người tu tiên! Rất trầm ổn!!

***

Hai người đi vào phòng trong, Tô Cẩm tri kỷ chọn cho Việt Dung một bộ váy liền thân màu trắng, có thêu hoa ở trước ngực —— mọi người đều biết, thế tử Trấn Bắc Vương phủ không thích ăn mặc ý phục màu sắc sặc sỡ, chỉ ưa thích màu sắc thanh đạm, xiêm y, phụ kiện trước giờ chỉ dùng màu trắng thuần khiết, sắc thái thanh lãnh, tràn ngập tiên khí.

Không ngờ Việt Dung lại lắc đầu, chỉ vào bộ váy ôm éo thêu không tước màu lam hoa lệ ở bên cạnh nói: "Đổi bộ này đi."

“Bộ này?” Tô Cấm có chút ngoài ý muốn. "Màu sắc này có phải hơi sáng rồi không..."

Màu mè mới tốt!! Nhớ tới ngăn tủ toàn y phục màu trắng đen đủi kia của mình, trong lòng Việt Dung tràn đầy ghét bỏ, trên mặt lại không có biểu hiện ra ngoài, chỉ ôn nhu cười, nói: “Nàng là nữ tử, lại là Phu nhân thế tử Trấn Bắc Vương phủ, không nên ăn mặc quá đơn giản."

Tô Cấm nào biết là chính hắn muốn mặc nó, nghĩ nghĩ thấy lý do của hắn cũng hợp lý, liền gật đầu.

Việt Dung nhìn thê tử của mình trong gương, làn da trắng, khuôn mặt xinh đẹp, quần áo tươi sáng, rất vừa lòng gật đầu —— nữ tử nên trang điểm diễm lệ, ăn mặc tươi sáng thế này mới đúng chứ. Dương nhiên, hắn kỳ thật càng muốn nhìn chính mình mặc y phục màu sắc tươi sáng, nhưng lại không thể phá huỷ hình tượng nên đành mượn thân thể Tô Cẩm thoả mãn chút tâm tư nhỏ nhoi này của mình.

“Ta muốn gặp Thế tử! Ta muốn gặp Thế tử! Thế tử gia cứu mạng! Cứu mạng!!!~" Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một khóc thê lương đau khổ.

Tô Cẩm giật mình hoảng sợ, Việt Dung cũng khựng lại.

"Ai dám ồn ào bên ngoài vậy?" Tô Cấm hoàn hồn, nhanh chóng giúp Việt Dung thắt đai lưng. "Để biết ra ngoài nhìn xem."

"Cùng nhau." Việt Dung nói xong, bước chân có chút cứng đờ đi theo sau.

Mới ra cửa, liền thấy lão quản gia của Trấn Bắc Vương phủ - Việt Trung đang sai mấy thị vêgj bắt một nha hoàn quần áo hỗn độn, sắc mặt hoảng sợ, đôi phu thê sửng sốt, trăm miệng một lời nói: “Xảy ra chuyện gì?”

“Thế tử, phu nhân, hai người tỉnh rồi!!" Việt Trung là một nam nhân tuổi trung niên, dáng người hơi tròn, bụng phệ, nhìn thấy hai người bọn họ mới đầu là vui mừng, sau đó liền vội cười làm lành nói: "Nha đầu này phạm lỗi, Vương gia sai lão nô đêm nàng đi xử trí. Ai ngờ nàng ta lại không hiểu chuyện, đi qua viện của hai ngài liền chạy vọt vào, khóc lóc kêu gào. Cũng do lão nô nhất thời sơ sẩy, không biết quản chặt người, nên mới... Quầy rầy đến Thế tử và phu nhân nghỉ ngơi, lão nô lập tức liền mang người đi ."

“Thế tử cứu nô tì! Cứu hài tử trong bụng nô tì đi!”

Nha hoàn bị hai thi vệ ấn trên mắt đất, ước chừng khoảng mười tám mười chín tuổi, làn da trắng nõn, diện mạo thanh tú, chỉ là giờ phút này trên mặt nàng ta đều là nước mắt nước mũi thèm nhem, nhìn rất chật vật.

Tô Cẩm nhìn một lúc, chợt nhận ra nàng ta là Chi Lan nha hoàn bên người mẹ chồng nàng - Trấn Bắc Vương phi Tiêu thị.

Thị vệ muốn bịt miệng Chi Lan, lại bị nàng ta hung hăng cắn một cái, không ngừng giãy giụa, nhìn về phía Thế Tử nhà mình, thanh âm sắc nhọn nói: "Mọi người đều nói ngài là thần tiên trên trời chuyển thế, trời sinh tâm địa Bồ Tát, cầu xin ngài cứu lấy con của nô tì!! Nó là em ruột của của ngài!! Ngài..."

Lời chưa kịp nói xong đã bị người khác dùng sức bịt kín miệng, Chi Lan ưm ưm liên tục giãy giụa, hai mắt đẫm lễ gắt gao nhìn chằm chằm vào “Việt Dung”.

“Việt Dung” cũng chính là Tô Cấm, đang đứng hình không có lên tiếng.

Này....Việt Dung có đệ đệ gì đó, tin này có chút kinh người nha!!

—— Mọi người đều biết, Trấn Bắc Vương gia đối với Vương phi tình nghĩa sâu nặng, chưa từng liếc mắt nhìn tới nữ nhân khác. Chẳng ngại tính tình Vương phi lạnh nhạt cổ quái, nhiều năm như vậy cũng chỉ sinh duy nhất cho hắn một đứa con, hậu viện vương phủ lại chưa từng có thêm một nữ nhân khác.

Giờ Chi Lan này lại nói, nàng ta mang trong bụng cốt nhục của Trấn Bắc Vương?!

Phản ứng đầu tiên của Tô Cấm là không thể nào, nàng tận mắt nhìn thấy bộ dạng cha chồng khi ở cùng với mẹ chồng, chính là một biij dáng lạnh lùng sắt đá cũng hoá thành dịu dàng ôn nhu. Một người một lòng một dạ với thê tử của mình nhiều năm như vậy, sao có thể đột nhiên thay lòng đổi dạ, ăn nằm với nữ nhân khác để nàng ta mang thai con của mình chứ?

Việt Dung tất nhiên cũng không tin, nhưng vì Chi Lan dây ra động tĩnh lớn trước mặt hắn như vậy, hấp dẫn nhiều ánh mắt nhiều chuyện của đám nha hoàn tôi tớ trong phủ, Thế tử gia "tiên quân chuyển thế" là hắn, nếu không ra mặt giải quyết chuyện này cho rõ ràng, hình tượng tiên nhân từ bi của hắn chắc chắn sẽ bị tổn hại.

Lại nhìn thấy Chi Lan hiển nhiên là cố tình đêm việc này nháo loạn đến trước mặt hắn, Việt Dung trong lòng âm thầm trợn trắng mắt lão cha nhà mình đi gây hoạ lại muốn hắn tới chùi đít. Sau đó học theo dáng vẻ của Tô Cẩm, nâng tay lên ngăn cản Việt Trung đang sai đám thị vệ chuẩn mị mang nàng ta đi.

"Chuyện này liên quan đến danh dự phụ vương, Thế tử, chàng vẫn nên hỏi rõ ràng chuyện này trước đi?" Hắn nhìn về phía Tô Cẩm, thanh âm nhẹ nhàng tế nhị nói.

Đáng nhẽ ra vãn bối không nên nhúng tay vào chuyện của trưởng bối, nhưng chuyện này có liên qua đến huyết mạch của vương phủ, Việt Dung thân là thế tử của Trấn Bắc Vương phủ, hỏi một chút cũng không sao. Hơn nữa hình tượng "nhân ái từ bi" cửa hắn bày ở đó, nếu không hỏi mới là bất thường.

Tô Cấm hiểu ý, nghe vậy vội học dáng vẻ của Việt Dung, mặt mày thanh lãnh, lại từ bi, nhẹ gật đầu: “Phu nhân nói phải, Trung thúc, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Việt Trung không muốn để mấy chuyện nhỏ nhặt này quầy rầy bọn bọ, nhưng Thế tử nhà mình đã lên tiếng hỏi, hắn không dám không trả lời: "Nha đầu này tự nhiên nổi điên, Vương gia rõ ràng chưa bao giờ chạm qua nàng ta, nàng lại dám chạy tới trước mặt Vương phi nói mình mang cốt nhục của Vương gia, cầu Vương phi làm chủ cho nàng ta..."

“Không phải như thế! Không phải như thế! Trong bụng thật từ là con của Vương gia!"

Đám thị vệ thấy Việt Dung và Tô Cẩm tra hỏi chuyện này, theo bản năng thả lỏng. Chi Lan ra sức tránh ra khỏi tay bọn họ, ngã nhào trước mặt Tô Cấm.

"Vương gia không thừa nhận, là bởi vì hôm đó ngài ấy say rượu, nhầm nô tỳ thành Vương phi, cho nên mới...Nhưng nô tỳ có chứng cứ, có chứng cứ để chứng minh lời mình nói là sự thật! Thế tử! Thế tử ngài cho nô tỳ một cơ hội, nô tỳ có thể chứng minh! Thật sự có thể chứng minh mà!”

“Nói hươu nói vượn! Còn dám va chạm thế tử! Người tới, mau trói lại!” Việt Trung nghe xong liền tức giận, lớn tiếng quát, ngay sau đó đi đến bên người Tô Cẩm, thấp giọng nói: "Nha đầu này đúng là vào buổi tối hai tháng trước có thừa dịp Vương gia uống say bò lên giương của ngài ấy, nhưng Vương gia đã nói, đêm đó không hè có chuyện gì xảy ra...."

Chuyện này coi như là việc riêng của cha mẹ chồng nàng, Tô Cẩm nghe xong cảm thấy hơi xấu hổ, âm thầm liếc mắt nhìn qua Việt Dung một cái.

Việt Dung nhíu mày, giống như tiếp nhận được ám chỉ của nàng, bước nhanh lại gần, đưa tai đến gần miệng nàng, như thể nàng có chuyện gì nói riêng với hắn.

Tô Cấm: “……?”

Việt Dung như thể hiểu rõ được chuyện gì đó, trên mặt lộ ra biểu tình vừa khϊếp sợ lại vừa xấu hổ.

Tô Cấm: “……”

Chuyện gì đang xảy ra vậy???

Việt Dung không giải thích với nàng, chỉ duy trì vẻ mặt đó trong chốc lát, sau đó ho nhẹ một tiếng, làm bộ "Thế tứ không tiện nói chuyện này với ngươi, để ta thay thế tử chuyển lời", sau đó đường hoàng đi tới cạnh Chi Lan, dùng tham âm nhỏ tới mức chỉ có mình nàng ta nghe được.

Không biết rốt cuộc hắn đã nói cái gì, Chi Lan nghe xong cả người chấn động, biểu tình không dám tin tưởng, sắc mặt trắng cả mặt: “Sao có thể…… Không! Ta không tin!”

“Tin hay không tùy ngươi. Chỉ là ngươi đã biết Thế tử là tiên quân chuyển thế, sao ngươi còn dám nói dối trược mặt Thế tử như vậy?"

Việt Dung cũng không nói nhiều, ưu nhã đứng dậy, lắc đầu nói: “Nói đi, đứa bé trong bụng ngươi rốt cuộc là của ai? Tại sao lại muốn dùng nó tới bôi nhọ phụ vương?"

Chi Lan ngơ ngác nhìn hắn, lát sau cả người nằm vô lực khuya xuống nằm trên mặt đất, vừa khóc vừa cười hét lên: "Tại sao ư? Là bởi vì ta yêu hắn nhiều như vậy!! Nhưng trong lòng hắn chỉ có một mình Tiêu thị... Nếu trong lòng Tiêu thị cũng có hắn thì không nói, nhưng nàng ta căn bản không yêu hắn, bao nhiêu năm qua nàng ta vẫn luôn giày xéo tâm ý hắn! Ta thấy thật không đáng, ta đau lòng hắn, ta muốn cứu hắn khỏi người nữ nhân máu lạnh vô tình kia, vì hắn ta hao tổn tâm huyết, thâm chí không tiếc huỷ hoại bản thân mình... Nhưng vì cái gì, vì cái gì một câu hắn cũng không nghe ta nói, liền đuổi ta đi? Vì sao chứ?"

Trăm triệu lần không ngờ nàng lại nhanh chóng khai ra như vậy, Tô Cẩm kiểu: "...."

Hắn đã nói gì với Chi Lan cái gì vậy?

------------

Tác giả có lời muốn nói:



Thế tử: Ta họ Việt, danh ảnh đế =v=

Tác giả: Không, ngươi họ Việt, danh diễn tinh