Tính tình Tống Tu Hoà hiền lành, ôn hoà, nhưng đối với chuyện liên quan đến y thuật lại trở nên vô cùng cố chấp, tám ngựa cũng đều kéo không lại. Việt Dung bị hắn làm phiền đến to đầu, chỉ có thể nhỏ giọng nói với hắn là Tô Cẩm còn đang ở đây, hắn ngượng ngùng khi nói ra chuyện này.
Tống Tu Hoà nghĩ ngợi, sau đó tỏ vẻ đã hiểu: "Vậy lát nữa ăn tối xong đệ đến phòng ta, chúng ta nói chuyện riêng với nhau."
Nói xong không đợi Việt Dung đáp lại đã rời đi luôn, bởi vì đột nhiên hắn nhớ ra, thảo dược hắn phơi ở sân còn chưa có thu dọn.
Việt Dung: “……”
Tô Cẩm ở bên xem đến trong lòng vui vẻ, vị đại sư huỳnh này đúng là một kỳ tài.
Đúng lúc này, đệ tự ngoại môn đưa cơm tối đến cho bọn họ, quả nhiên tất cả đều là đồ chay. Tuy không phải lần đầu tiên nếm hương vị này, nhưng Tô Cẩm vẫn không nhịn được muốn hỏi "Thời buổi này, người tu hành đều đối xử tàn nhẫn với chính mình như vậy sao? Mỗi ngày đều ăn chay thì thôi đi, nhưng ngay cả dầu muối cũng không có!!
Nàng tức khắc không vui vẻ nổi nữa, giả bộ vui vẻ gắp một cọng rau xanh lên cho vào miệng, cố gắng nhai nhai rồi nuốt.
Có thể là lần này lên đường khá vội vàng, không được nghỉ ngơi ăn uống tốt, lúc trước tuy rằng cảm thấy đồ ăn chay rất khó ăn nhưng vẫn có thể ăn được, nhưng mà lần này nàng làm thế nào cũng không thể nuốt nổi đống đồ ăn nhạt nhẽo vô vị này được.
Nàng muốn ăn thịt.... vô cùng muốn ăn thịt! Muốn ăn thịt đến phát điên rồi!
Lại nói bọn họ là đạo sĩ chứ đâu phải hoà thượng không thể ăn thức ăn mặn chứ? Nhưng người ta cũng đã thức ăn chay tới, nữ nhân “Hiền lương thục đức” như nàng, sao có thể không biết xấu hổ ầm ĩ đòi ăn thịt chứ?
Tô Cẩm chỉ có thể nhịn xuống cơn thèm khát đối với thịt, tưởng tượng chính mình thành một con thỏ.
Cơm nước xong xuôi, Việt Dung đi tìm Tống Hoà Tu nói chuyện. Tô Cẩm nhìn bóng dáng rời đi, xác đinh chắn chắn hắn đã đi xa sẽ không đột nhiên quay lại, vội vàng chạy như bay đến trước mặt Tê Lộ, vuốt bụng nói: "Nhanh nhanh! Nhanh lấy ra đi!"
Tê Lộ đã sớm có chuẩn bị, hắc hắc cười một tiếng, lấy một bọc nhỏ thịt khô từ trong lòng ra, biết trước tới núi Thanh Vân sẽ phải ăn chay, hai người lúc trước đã chuẩn bị sẵn lương khô, đáng tiếc là lần này đi cùng Việt Dung, nên không thể mang nhiều, hơn nữa dọc đường đi cũng đã lén lút ăn không ít, trước mắt cũng chỉ còn lại một chút như vậy.
Tô Cẩm vô cùng quý trọng cùng Tê Lộ thưởng thức chúng, lúc này mới giảm bớt được cảm giác bụng trống rỗng.
"Cô nương, mỗi này bọn họ đều ăn chay như vậy, người nói xem Thế tử gia bọn họ làm thế nào mà có thể chịu nỗi vậy chứ?" Tê Lộ tiếc nuối nhìn bọc giấy dầu trống rỗng trong tay.
Tô Cẩm đang còn trong dư vị được ăn thịt, nghe xong lời này trả lời: "Nhân gia là người ta tiên, đương nhiên không giống người phàm như chúng ta rồi."
"Cũng đúng, du͙© vọиɠ ăn uống còn không chế được thì sao có thể tu tiên được..."
Chủ tớ hai người còn đang cảm khái, lại không nghĩ tới bên kia, người tu hành cùng người phàm bất đồng cũng đang ngồi gặm đùi gà nướng.
Không chỉ đùi gà nướng, trên bàn còn có một vò rượu và một đĩa đậu phộng, so với các nàng chỉ có thể gặm thịt khô đúng là sung sướиɠ dễ chịu hơn nhiều.
"Không đem cho đệ muội một ít sao?" Tống Tu Hoà ăn tối qua no, lại không thể uống rượu, lúc này chỉ ngồi ở một bên nhìn sư đệ nhà mình ăn ăn uống uống.
"Không cần, nàng không thích ăn thịt." Việt Dung thiết lập cho mình hình tượng "Không thích ăn mặn chỉ thích đồ ăn chay", vì để phối hợp với hắn, nên mỗi lần hai người ở cùng nhau, Tô Cẩm đều rất ít dụng vào đồ ăn mặn. Vậy nên ở trong lòng Việt Dung, thê tử nhà mình là một người không thích đồ ăn mặt, lúc này không hề nghĩ ngợi liền từ chối.
Tống Tu Hoà cũng không thể nghĩ ra được trong này có hiểu nhầm, nghe vậy gật đầu một cái, ánh mắt chờ đợi nói: “Thịt đệ cũng ăn rồi, rưỡi cũng uống rồi, bây giờ có thể nói cho ta biết, tới nguyệt sự là có cảm giác gì rồi chứ?"
Việt Dung suýt chút nữa thì nghẹn: "....Huynh lại không phải đại phu phụ khoa, tò mò cái đó làm gì chứ?"
"Y học là bất tận, mặc kệ là cái gì ta đều muốn dốc lòng nghiên cứu..." Nhắc đến đề tài này, Tống Tu Hoà như biến thành một người khác, cả người tinh thần đều phấn chấn. Khoé miệng Việt Dung run rẩy, chỉ có thể nhấc tay thoả hiệp, ngăn chặn hắn thao thao bất tuyệt không ngừng.
Không có cơ hội tẩy não sư đệ không có hứng thú với ý thuật nhà mình, Tống Tu Hoà có chút tiếc nuối, lắc đầu nói: “Đệ vẫn là không có giác ngộ, haizz"
Việt Dung: “....Huynh còn muốn nghe không?"
"Muốn." Đôi mắt cười của Tống Tu Hoà nháy mắt liền sáng lên: "Mau nói."
Việt Dung không có cách nào với kẻ si mê y thuật này, dưới sự liên tục truy hỏi của hắn chỉ có thể nhớ lại đoạn thời gian "Đau đớn thê thảm không chịu nổi" kia.
"Rất đau? Là đau kiểu gì?....Trướng trướng? A...Vậy máu chảy nhiều không? Màu sắc cụ thể như thế nào? Là màu hồng đậm sao? Hay là có chút đỏ sẫm có chút biến thành màu đen? Nghe nói phụ nhân không khoẻ mạnh, ra máu sẽ có màu nâu..."
Việt Dung: “……”
Miễn cưỡng giải thích lừa gạt cho qua với sư huynh xong, hắn nhanh chóng chuyển đề tài: "Đám người kia trị không được lão nhân gia, nên tính toán ra tay với nội trạch nhà đệ, chuyện này huynh đã biết đi?"
Tống Tu Hoà nhìn hắn, gật đầu, khôi phục lại dánh vẻ ngày thường chậm rãi nói chuyện: "Sư phụ đã nói cho ta biết rồi, nghe nói đệ phái người đi tìm chủ mưu phía sau, đã tìm được chưa?"
"Vẫn chưa, mấy hôm trước vừa lấy được tin tức, nói là bị đối phương giành trước một bước, gϊếŧ người gϊếŧ khẩu." Nói đến chuyện này, hai hàng lông mày của Việt Dung khẽ nhíu lại.
Tống Tu Hòa sửng sốt, có chút ngoài ý muốn: “Lấy năng lực của bọn chúng, đáng lý không nên như vậy."
"Đúng là không nên." Việt Dung cầm lấy bát rượu trên bàn uống một ngụm. "Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì đây cũng là chuyện hợp lý. Dù sao tai nghe không bằng mắt thấy, bọn họ hàng năm đều ở chỗ của ta nơi này, đương nhiên đối với kinh thành không quá quen thuộc."
Tống Tu Hòa hiểu ý của hắn: "Vương gia lại không tiện ra tay, mấy năm nay càng ngày càng nhiều người để mắt đến ông ấy...."
"Cho nên mới có thể bị bọn chúng giành trước một bước giải quyết nha hoàn kia." Việt Dung cười nhạo. "Nếu để lão nhân gia ra tay, bọn chúng còn có cơ hội sao."
"Trước mắt cuộc chiến giành ngôi vị giữ Triệu Vương và Thái tử đang vào thời điểm quan trọng, bệnh đa nghi của vị trong cung kia cũng càng lúc càng nặng, Trấn Bắc Vương phủ lại nằm sâu trong vòng xoáy đó, nếu như cứ tiếp tục bị động như vậy, chỉ sợ..." Tống Tu Hoà nhíu mày : "Sư phụ nói không sai, đệ quả thật nên trở về kinh thành."
"Vẫn còn thiếu một thời cơ." Việt Dung vắt chéo chân, thần sắc lười biếng, ánh mắt lại rất sâu thẳm: "Nếu không tìm được lý do thích hợp hồi kình thì không có cách nào lừa dối cho qua được."
"Đúng vậy, sư phụ từng đối ra ngoài kinh thành phú quý như vậy không thích hợp để tu hành, một người "một tu tiên, không màng thế sự" như đệ, muốn ở lại kinh thành lâu, xác thật nên có một lý do toàn vẹn, bằng không sẽ làm người khác sinh ra nghi ngờ."
Việt Dung nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, im lặng không nói thêm gì nữa, lắc lắc bát rượu trong tay một lúc: "Không nói tới chuyện này nữa, tới, uống rượu đi."
Tống Tu Hòa lấy trà thay rượu sẽ chạm chén với hắn, vẫn vô cùng tuân thủ lễ nghĩa, không dám nhìn nhiều gương mặt Tô Cẩm: "Đệ uống ít một chút, đừng đem thân thể của đệ muội uống say."
Việt Dung hơi khựng lại, ngạc nhiên cười: "Huynh nói vậy đệ mới phát hiện ra, thân thể này của thê tử đệ tửu lượng khá tốt đấy chứ, đệ uống nhiều như vậy rồi còn không có say...."
Vừa mới dứt lời, đột nhiên có chút choáng váng, ngay sau đó đột nhiên không kịp phòng bị sinh ra một cỗ xúc động muốn khóc, Việt Dung sửng sốt, không rõ chính mình làm sao.
Tống Tu Hòa đợi nửa ngày cũng không thấy hắn nói chuyện, có chút khó hiểu hỏi: "Này?"
Việt Dung hoàn hồn nhìn hắn ta: "...Không biết gì sao, đệ đột nhiên cảm rất oan ức, rất muốn khóc."
Tống Tu Hòa: “……?”
"Không phải vừa rồi còn rất tốt sao..." Việt Dung càng nói càng thấy bực bội, hẳn cảm thấy mình thực khổ sở!! Nhưng khổ sở chuyện gì lại không thể nào nói ra được, chỉ là rất muốn khóc.
Tống Tu Hòa cũng có chút ngốc, nghĩ đến có câu " một lần say giải ngàn nỗi sầu", chần chừ nói: "Không thì, lại uống thêm chút chút đi?"
Việt Dung nghĩ nghĩ, gật đầu. Một lát sau....
“Không phải, sao lại thế này chứ?" Không khống chế được mà nhớ lại một ít chuyện không vui năm xưa, làm hắn càng thêm muốn khóc, cả người đều không ổn: "Huynh nhanh làm ta dừng lại đi.... một đại nam nhân như lão tư, khóc lóc thút thít thì giống cái gì chứ!!
Tống Tu Hòa: “……”
Tống Tu Hòa nghĩ nghĩ, duỗi tay ra bắt mạch cho Việt Dung, sau đó kinh ngạc nói: “Mạch tượng cho thấy là đệ uống say rồi..."
Việt Dung: “Sao có thể chứ, đệ ngàn ly không say!"
"Nhưng hiện tại để đang trong thân thể của đệ muội." Tống Tu Hòa nói "Phản ứng say rượu của mỗi người đều không giống nhau, nếu ta đoán không sai, đệ hẳn là bị ảnh hưởng bởi thân thể của đệ muội,...có cần ta pha cho ta chén canh giải rượu không?"
Việt Dung đang choáng váng, chật vật: “……”
Sau khi uống say sẽ khóc lóc? Cô nương đáng thương này đã phải chịu bao nhiêu khổ, mới có thể như vậy chứ!!
Thế tử gia trong lòng vô cùng đau lòng thương tiếc.
—— Lại không hề biết dáng vẻ say rượu thực sự của Tô Cẩm là: "Thật khổ sở, thật muốn học!! Thật muốn đánh nát đầu chó của tên Nhị Cẩu Tử dám đoạt đường của ta ô ô ô!!"