Chương 23

Mấy tên thổ phỉ này tự xưng là đến từ Hắc Phong Trại, tổng cộng có khoảng hai người tên đến đây, tất cả đều mặc quần áo ngắn, trong tay cầm vũ khí. Tên cầm đầu là một nam nhân trẻ tuổi bịt một mắt, nhìn khoảng hơn 20 tuổi, mặc một thân y phục màu đen, tóc tuỳ ý buộc ở sau đầu, khiêng trường đao trên vai ngồi trên lưng ngựa.

"Công tử nhà ta không phải người mà các ngươi có thể động đến, thức thời liền nhanh chóng rời đi."

Ở bên ngoài, nếu có thể không động thủ vẫn là tốt nhất, vậy nên Diệp Phong không có lập tức ra tay. Nhưng đối phương hiển nhiên là quyết tâm muốn cướp của bọn họ, nghe xong lời này không những không lùi bước, ngược lại càng hưng phấn: "Công tử? Các huynh đệ, xem ra đại đương nói không sai, xe ngựa này nhìn có vẻ không tệ, bên trong nhất định là dê béo!"

Diệp Phong: “……”

Một khi đã vậy, chỉ có thể ra tay.

Diệp Phong rút kiềm chĩa thẳng về hướng tên cầm đầu. Không nghĩ tới người kia thế nhưng chỉ ha ha cười một tiếng sau đó lui về sau, ném hai tên to con về phía hắn. "Thạch đầu, Đại Đầu hai người chơi đùa với vị tiểu ca này đi, gia đi nhìn dê béo trong xe ngựa."

Hai tên to con cùng lúc lao đến như hai ngọn núi chắn ở trước mặt Diệp Phong.

Mới đầu Diệp Phong cũng không thèm để hai bọn họ vào mắt, nhưng giao đấu mới lúc mới phát hiện ra thân thủ hai người này vô cùng linh hoạt, cùng dáng vẻ bề ngoài vụng về hoàn toàn không ăn khớp với nha, hiển nhiên là người học võ. Đương nhiên cho dù bọn họ có lợi hại thì vẫn không phải là đối thủ của Diệp Phong, nhưng tạm thời giữ chân hắn một lúc lại không phải việc khó ---- Dù sao thì một người đấu hai người, hơn nữa đối phương lại có nhiều người.

Diệp Phong thấy vậy thầm mắng một tiếng, nhưng cũng không quá lo lắng, thân thủ của thế tử gia nhà hắn, cho dù hiện giờ biến thành nữ nhân, cũng không đến mức đánh không lại tên kia.

Nhưng mà hắn lại quên mất một chuyện....

Thế tử gia nhà hắn vừa mới tới nguyệt sự.

***

Tên nam tử chột mắt gọi là Hoắc Vân Thành, là đại đương gia của Hắc Phong Trại, hắn vốn định bắt con dê béo trong xe ngựa làm con tin, sau đó bức chủ tớ hai người giao hết đồ vật có giá trị ra, lại không ngờ vừa mới tới gần xe ngựa, bất ngờ bị một ly trà nóng bay ra làm cho hắn ta phải lui một bước.

Hắn ta nhất thời kinh ngạc, ngay sau đó cười lớn một tiếng: "Xem ra hôm nay gặp phải một con dê béo khó nhằn, cũng tốt, thật lâu không cùng người khác bàn luận một hồi rồi, huynh đệ trong xe, ra đây đánh một trận đi? Đánh thắng ta liền một đồng cũng không cần mà thả các người đi!"

Vừa dứt lời, trong xe liền ra một giọng nói lạnh lùng thờ ơ của nư nhân: "Lời này là thật sao?"

Tiếng cười của Hoắc Vân Thành lập tức ngừng lại, sao lại là nữ nhân chứ?

Hắn đang định nói "Lão tử không động thủ với nữ", nhưng còn chưa kịp mở miểng, mành xe ngựa đã được một bàn tay nhỏ nhấc lên.

Ngay sau đó, một nữ nhân trẻ tuổi da trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp, thong dong, ung dung bước ra.

"Ngươi muốn đánh thế nào?"

Nàng đứng ở trên càng xe ngựa từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng nhìn hắn, lại mang theo một chút từ bi, phẳng phất như đang hỏi phàm nhân: Người cầu nguyện điều gì?

Hoắc Vân Thành: “……”

Hoắc Vân Thành hoảng sợ đến ngay người, vừa kinh ngạc vừa không hiểu sao lại có chút kính sợ với nữ tử này, không chút nghĩ ngợi liền thốt len: "Ngươi...Ngươi muốn đánh thế nào liền đánh thế đó!"

"Vậy được." Nữ tử kia, nói đúng hơn là Việt Dung vẻ mặt bình tình, nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu —— đồ quê mùa này lại dám nhìn nhằm chằm khuôn mặt của thê tử hắn như mặt!! Thật sự không muốn sống mà!!

Hắn thầm hừ một tiếng, lấy khí thế sét đánh không kịp che tai tập kích Hoắc Vân Thành, làm Hoặc Vân Thành cả kinh nhanh chónh hoàn hồn.

(Sét đánh không kịp che tai: ý là nhân lúc người khác không lường trước được mà tấn công)

“Từ từ! Ngươi ——”

Việt Dung không thèm để ý đến hắn ta, tuy sau khi hoán đổi cơ thể với Tô Cẩm, thân thủ của hắn đã bị hảnh hưởng nhưng những chiêu thức đó vẫn khắc sau ở trong đầu hắn, vậy nên hắn cũng không thèm để Hoắc Vân Thành vào mắt. Nhưng không nghĩ đến là hắn vừa mới nhấc chân lên chuẩn bị đá Hoắc Vân Thành, dưới thân mạnh liệt chảy ra một đợt ấm nóng, cảm giác như sắp vỡ đê....

Còn không có quen thuộc với loại cảm giác này, sắc mắt hắn khẽ thay đổi, theo bản năng muốn thu hồi chân lại. Nhưng lúc này hắn đang đứng ở trên càng xe ngựa, đột ngột thu chân lại như vậy, cả người tức khắc liền mất cân bằng ngã về phía trước.

“Thế…… Phu nhân!” Tô Cẩm hoảng sợ, từ trong xe vọt ra.

"...Ta không sao."

Việt Dung thật sự rất muốn mắng người, nhưng lại không thể mắng, chỉ có thể cố gắng ổn định lại cơ thể. Ai ngờ "Phúc bất trùng lai - Hoa vô đơn chí", vừa mở miệng nói xong, bụng dưới đột nhiên kịch liệt co rút đau đớn một trận, đau đớn đến bất ngờ làm hắn không kịp chuẩn bị, cơ thể cũng vì thế hoàn toàn mất khống chế ngã xuống.

( Phúc bất trùng lai - Hoa vô đơn chí: Câu nói mang ý nghĩa ám chỉ những điều may mắn không dễ dàng đến lần hai. Tuy nhiên, nếu bạn đã dính đen đủi, những điều bất hạnh, tai ương sẽ lần lượt dội xuống. Câu nói còn mang ý nghĩa họa dễ đến hơn phúc, làm người phải biết cẩn trọng, tránh rước họa vào thân.)

.... Khó trách nữ nhân sinh ra đã yếu đuối hơn nam nhân, chỉ cần cái thứ gọi là nguyệt sự kia mỗi tháng lăn lộn các nàng một lần thôi cũng đủ rồi!! Con mẹ nó, ai còn có thể đứng thẳng được chứ?

Việt Dung trong lòng chửi ầm lên, ngoài mặt lại chỉ có thể đau khổ nhắm mắt lại, dùng tư thái lạnh nhạt tỉnh táo nhất để nghênh đón đau đớn sắp đến kia. Lại không nghĩ...

“Cô nương cẩn thận!”

Không cảm nhận được đau đớn, ngược lại thấy được eo nhỏ của "chính mình" bị người nào đó ôm lấy, Việt Dung: “……??!!”

Tô Cẩm muốn kéo hắn lại nhưng đã muộn và Tê Lộ căng thẳng vây xem đột nhiên không kịp phản ứng lại, lâm vào trầm mặc quỷ dị.

"Nàng...nàng không sao chứ?"

Thấy "Mỹ nhân" trong lòng hàng mi khẽ run lên sau đôi mắt trong treo như nước mở ra, trong lòng Hoắc Vân Thành nhảy dựng lên, khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi đỏ ửng: "Ta..."

Lời còn chưa kịp nói xong, "Mỹ nhân" đã đấm thật mạnh vào bụng hắn ta một cái.

Đột nhiên không kịp phòng bị, Hoắc Vân Thành bị đánh bay ra vào bước: "...."

Thân thể phu nhân nhà hắn là thứ hắn ta có thể chạm vào sao? Đúng là tự tìm đường chết! Việt Dung phất tay áo, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn ta. Tô Cẩm chớp mắt một cái, nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội bước nhanh xuống xe ngựa: "Phu…… Phu nhân! Không sao chứ?"

Việt Dung đem nàng bảo vệ ở phía sau, sắc mặt bình tĩnh lạnh nhạt, nói: "Không sao."

Hắn không có chuyện gì, nhưng Hoắc Vân Thành lại có chuyện.

Lần đầu tiên hắn bị người đấm cho suýt nữa vỡ bụng, kinh sợ trong nháy mắt, ngay sau đó liền tức giận, nheo mắt nhìn qua. Nhưng nhìn dáng vẻ Việt Dung trợn mắt đứng lên trước Tổ Cẩm, gương mặt kia càng thêm cao quý diễm lệ, hắn lại không tức giận nổi.

"Cũng chỉ là một tiểu dã miêu mà thôi...." Yên lặng một lát, hắn đột nhiên cong môi cười: "Đúng lúc, gia cũng không thích nữ nhân nũng nĩu chỉ biết khóc."

Việt Dung bị ba chữ “Tiểu dã miêu” làm cho ghê tởm: "..."

Tô Cẩm nghe xong ngây ra một lát, nghẹn họng, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.

Vị huynh đệ này, ngươi có lẽ không biết "tiểu dã miêu" trong miệng ngươi cũng giống như người là một nam nhân đó! Một người làm nhân hơn 25 năm đó!

Hoắc Vân Thành không biết phu thê hai người đang nghĩ gì, thấy "Mỹ nhân" này hoàn toàn không giống mấy nữ nhân tầm thường khác, lòng ham muốn chinh phục tức khác bùng lên.

Lại thấy Tô Cẩm từ lúc xuống xe ngựa xong chỉ biết trốn sau lưng "thê tử" nhà mình, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn mình, hắn ta khinh thường nhướn mày, cười nhạo nói: "Cái tên tiểu bạch kiểm mềm yếu kia có chỗ nào xứng với cô nương chứ! Nàng đi theo gia đi, gia cho nàng làm áp trại phu nhân! Nàng yên tâm, gia nhất định sẽ cho nàng ăn sung mặc sướиɠ, không phải chút ủy khuất nào!"

"..."

Trầm mặc một lúc, Việt Dung nghiêng đầu nhìn Tô Cẩm nói: "Đứng xa một chút."

Tô Cẩm đang liều mạng véo đùi mình để nhịn cười, nghe vậy nhấp nhấp môi, nhu thuận nói: "Phu nhân cẩn thận.”

Hoắc Vân Thành: “……?”

Hắn ta ẩn ẩn cảm giác có chỗ nào đó không đúng, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, "mỹ nhân" hắn ta tâm tâm niệm niệm đã nhanh như chớp tấn công đến. Trong lòng hắn hoảng sợ, tức khác không kịp suy nghĩ đến chuyện khác, vội vung đao rồi tiến lên.

Sau đó bị Việt Dung đánh cho một đòn hiểm ấn trên mặt đất.

"..."

Có vẻ có chút hung dữ... Nhưng mà hắn lại càng có hứng thú!

Nam tử trẻ tuổi lần đầu tiên bị người ta đánh đến thê thảm như vậy, mặt mũi bầm dập ngẩng đầu, ánh mắt nóng như lửa nhìn "mỹ nữ" ngay cả đánh người cũng ưu nhã: "Nàng...nàng tên là gì?"

Không nghĩ đến hắn ta bị đánh thành như vậy rồi mà còn chưa từ bỏ ý định, Tô Cấm ngẩn ngơ, suýt chút nữa không nhịn được cười lớn. Bả vai Tê Lộ cũng run lên, cả người run rẩy đến lợi hại. Chỉ có Việt Dung nhìn có vẻ như thơ ơ lạnh nhạt, kỳ thật trong lòng hận không thể đá hắn ta thêm mấy cái.

"Chủ tử, phu nhân, đều đã giải quyết xong." Diệp Phong cũng đã thu phục xong hai tên to con và đám người kia, quay lại.

Việt Dung nghe xong , lập tức nói: "Đi thôi."

—— tuy rằng thành công hạ gục Hoắc Vân Thành nhưng thân thủ hắn ta không tệ, Thế tử gia cũng tốn không ít sức lức, quan trọng nhất chính là vừa rồi vận động mạnh làm bụng dưới của hắn càng thêm đau đớn, thứ gì đó ở dưới thân mạnh liệt trào ra, giống như đã ... Tràn ra ngoài.

"Vậy những người này..."

Lời nói còn chưa nói xong, đột nhiên có một bóng đen thấp bé núp ở trong bụi cỏ phía sau Việt Dung lao ra, hai người cách nhau rất gần, trong tay tên kia còn có đao, Tô Cẩm kinh hãi, không kịp suy nghĩ, theo bản năng xông lên kéo Việt Dung sang một bên, đồng thời nhấc chân đá tên mặc đồ đen kia bay ra ngoài.

Diệp Phong và Việt Dung cũng đã phát hiện ra, nhưng không nghĩ tới Tô Cẩm thế nhưng là người ra tay trước.

Hai người sợ đến ngây người, Tô Cẩm sau khi làm xong cũng mới kịp phản ứng lại, cả người ngây ra. Đúng lúc này Tê Lộ lanh trí kêu lên: "Phu…… Thế tử! Từ khi nào ngài lại có thân thủ tốt như vậy?"

Tô Cẩm giật mình một cái, nhanh chóng lấy lại tinh thần, đè lại trái tim đang nhảy lên của mình, làm bộ như chịu phải kinh sợ, cả người lui về sau hai bước: "Ta ...ta cũng không biết. Chỉ là...sốt ruột quá nên không khống chế được...."

Vừa rồi tất cả đều là phản ứng của thân thể hắn, không liên quan đến nàng, thật đó! Tin nàng đi!!!!

—— Khi còn nhỏ nàng từng đi theo phu thân làm quan ở Bắc Cảnh, ở đây có nếp sống thượng võ, sống ở ở đây mấy năm nàng cũng nhập gia tùy tục học võ mấy năm, giúp thân thể khoẻ mạnh, còn đặc biểt am hiểu chuyện đánh người.

Thế tử phu nhân ở trong lòng khóc lóc kêu gào.

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Vân Thành: Tiểu dã miêu, chúc mừng ngươi, thành công thu hút sự chú ý của gia.

Nam chủ:...Đi tìm chết đi.