Chương 19

Âm cuối cùng còn kéo dài ra, còn ẩn ẩn mang theo một chút ngượng ngùng, Tô Cẩm nghe được lông tơ dựng đứng, cả người đều hơi run lên.

Nhưng nghĩ đến cha chồng đáng thương của nàng đợi mãi mới được mẹ chồng đáp lại một lần, Tô Cẩm liền không còn ý nghĩ muốn đánh người như vậy —— nếu đổi lại là nàng, đoán chừng nàng cũng sẽ vui vẻ đến ngốc mất.

Chỉ là mẹ chồng của nàng lạnh lùng như vậy, sẽ làm ra chuyện nửa đêm đi quan tâm chăm sóc người khác sao?? Tô Cẩm cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được hỏi Trấn Bắc Vương: "Không phải Việt quản sự nói đêm qua ngài hôn mê sao, làm thế nào ngài biết chuyện đó chứ?"

"Ta cảm nhận được!" Trấn Bắc Vương hợp tình hợp lý nói

Tô Cấm: “…… Cảm nhận?”

Ngài xác định không phải là do ngài sốt đế mờ hồ rồi nằm mơ?

"Ánh mắt đó của con là ý gì hả?" Thấy “Nhi tử” có vẻ không tin lời mình nói, Trấn Bắc Vương không vui. "Tối qua lão tử hôn mê, nhưng cũng tỉnh lại vài lần, nhìn thấy rất rõ ràng."

Phải không...Tô Cấm khụ một tiếng, người cao hứng là được.

Khoé miệng Việt Dung khẽ nhếch lên, nhìn lão cha mình trầm tư. Không phải là sốt đến ngu rồi chứ?

Chỉ có Tiểu Phúc Sinh không hiểu gì, cười khanh khách chỉ chỉ Trấn Bắc Vương: "Tổ tổ!Mao!

Tổ phụ biến thành yêu quái râu đen rồi!!

Trấn Bắc Vương còn đang vui vẻ cho rằng bé nói "Ôm", vội nói: "Tổ phụ đang bị bệnh, sẽ lây bệnh cho con, đợi tổ phụ hết bệnh tổ phụ lại ôm con đi chơi nha."

Nói xong ông mới nhớ ra "Con dâu" cũng đang ở đây, vội vàng thu hồi điệu cười ngây ngô, bày ra dáng vẻ uy nghiêm hiền từ: "Vậy lát nữa các con liền khởi hành đi núi Thanh Vân sao? Trên đường đi nhớ cẩn thận, bổn vương và mẫu phi của các con sẽ chăm sóc Phúc Sinh."

Thấy hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện tối qua mình và Tô Cẩm với ông, Việt Dung trong lòng thầm nói "vẫn còn tốt, may không có ngốc", trên mặt lại mỉm cười đoan trang ôn nhu, đáp lại ông: "Đa tạ phụ vương.”

"Khách khí cài gì, các con tới từ biệt với mẫu phi à?" Ánh mắt Trấn Bắc Vương sáng lên, vèo cái liền đứng lên: "Mai đi gõ cửa đi, bên ngoài lạnh quá, để ta nhanh đi vào, đứng ở chỗ này lạnh quá!"

Việt Dung & Tô Cấm: “……”

Ngài nói "ta" cũng trôi chảy quá đấy.

Nhưng mà trôi chảy cũng vô dụng, một lúc sau Lâm ma ma liền đi ra, nói: "Vương phi đang nghỉ ngơi, ai cũng không muốn gặp."

Trấn Bắc Vương tưởng rằng mình có thể đi ké vào trong cùng với nhi tử, nghe Lâm ma ma nói xong lập tức liền ủ rũ, có điều mấy ngày này bị cự tuyết rất nhiều lần, ông đã sớm quen rồi, một lần nữa lại ngồi xổm ở trên bậc thang: "Các ngươi đi trước đi, ta ở chỗ này tiếp tục chờ."

Lâm ma ma muốn mở miệng khuyên bảo ông, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, lại nhịn xuống.

"Ma ma, ta và thế tử bây giờ sẽ xuất phát đi núi Thanh Vân, cũng quay biết khi nào sẽ quay lại, cho nên trước khi đi muốn nói lời từ biệt với mẫu phi. Còn có Phúc Sinh vẫn luôn âm ĩ đòi gặp tổ mẫu."

Việt Dung nhịn xuống xúc động muốn đá lão cha nhà hắn về tiền viện, ôm nhi tử trong lòng, ôn nhu nói: "Làm phiền ma ma đi vào thông báo một tiếng?"

"Phải đi ngay sao?" Lâm ma ma vô cùng kinh ngạc. "Thế tử phu nhân cũng đi cùng sao?"

"Đúng vậy." Tô Cẩm vẻ mặt thâm sâu có đoán nói: "Có chút chuyện cần làm."

Lâm ma ma cũng không tiếp tục hỏi nữa, vội vàng đi vào bẩm báo với Tiêu thị. Nhưng Tiêu thị vẫn không chịu gặp bọn họ, chỉ nhờ Lâm ma ma ra nói lại một câu: "Thuận buồm xuôi gió.”

Tô Cấm: “……”

Tuy rằng bà vẫn luôn lạnh mặt không muốn gặp Việt Dung, nhưng mỗi làn Việt Dung chuẩn bị rời nhà tới từ biệt bà, Tiêu thị vẫn sẽ gặp hắn. Còn có Phúc Sinh, Tiêu thị đối với bé cũng muốn gặp, nhưng rất ít khi cự tuyệt không cho vào, sẽ nhìn bé một chút rồi nói mình mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, bảo nàng mang bé quay về.

Nhưng hôm nay ngay cả cửa lớn đều không vào được....

Có chút bất thường.

Đương nhiên Việt Dung cũng phát hiện ra điểm này, hắn hơi híp mắt, thừa lúc mọi người không để ý, vèo một cái liền đoạt lấy trống nhỏ trong tay nhi tử.

Trống nhỏ trong tay Phúc Sinh được làm thủ công, rất tinh xảo, trên mặt trống còn vẽ hoa tiết hoa điểu xinh đẹp, lúc lay động sẽ phát ra tiếng thùng thùng, vô cùng thú vị.

Gần đây Phúc Sinh rất thích món đồ chơi nhỏ này, đi chỗ nào cũng phải cầm theo, ngay cả tối hôm qua lúc đi ngủ cũng không chịu buông ra. Lúc này bé đang ghé vào trên vai "Mẫu thân" chơi đến vui vẻ, đột nhiên đồ chơi trong tay bị cướp mất, bảo bối của bé không thấy đâu.

Tiểu gia hoả lấp tức liền nổi cáu, nhìn trái nhìn phải, "Oa" một tiếng khóc lớn.

Người cha vô lương nào đó rất vừa lòng, mặt không biến sắc đem giấu trống nhỏ vào trong tay áo, rồi dịu dàng dỗ nhi tử: "Được rồi được rồi, không khóc, bây giờ tổ mẫu đang bận, chờ bà rảnh, chúng ta lại đến thỉnh an có được không?"

Tiểu Phúc Sinh nghe không hiểu hắn nói gì, càng khóc to hơn: "Đổ....Đổ..."

Bé muốn nói là "Cổ" nhưng vừa khóc vừa nói, mơ hồ không rõ, nên nghe có chút "Tổ"

(Cổ: có nghĩa là cái trống nha mọi người.)

Mọi người cho rằng bé muốn gặp “Tổ mẫu”, nhất thời đều rất đau lòng, đặc biệt là Lâm ma ma, trên mặt lộ vẻ bối rối, dáng vẻ chỉ hận không thể lập tức mở cửa dẫn bọn họ đi vào.

Chỉ có Tô Cấm cảm thấy kỳ quái.

Nhãi con này tuy rất thích tổ mẫu, nhưng đó là khi bé nhìn thấy người, còn bình thường bé sẽ không ầm ĩ đòi đi tìm tổ mẫu, dù sao thì không hay gặp mặt nên không có dưỡng thành tình ỷ lại. Nhưng lúc này sao lại như thế...

Nàng có chút lo lắng, theo bản năng muốn tiến lên ôm bé, Việt Dung thấy vậy lặng lẽ không một tiếng động nhét trống nhỏ kia vào lại tay Phúc Sinh.

Phúc Sinh: “……”

Làm sao bảo bối của bé đột nhiên lại tự mình trở lại rồi?

Bé vừa khó hiểu vừa tủi thân, nghĩ nghĩ liền ném nó đi, sau đó tiếp tục oa oa khóc lớn --- cha, nương, cái trống này hư lắm, cái trống này bắt nạt bé!!!

Tô Cẩm thấy bé ngay cả món đồ chơi yêu thích cũng vứt bỏ, trong lòng càng thêm khó hiểu, đang muốn nói gì đls thì trong phòng truyền ra thanh âm lạnh lùng không kiên nhẫn: "Các ngươi không định cho người khác nghỉ ngơi đúng không?"

"Dao Nhi!" Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Trấn Bắc Vương đã từ bậc thang đứng bật dậy, như một cơn gió vọt tới cửa, muốn đẩy cửa ra nhưng lại không dám, chỉ đành xoa xoa tay đứng im một chỗ, vừa kích động vừa vui sướиɠ nói: "Rốt cuộc nàng cũng chịu gặp ta!"

Chớp mắt một cái, cửa phòng "kẽo kẹt" vang lên, một nữ nhân xinh đẹp làn da trắng sáng, diễm lệ bức người, rõ ràng đã gần 40 tuổi nhưng không hề nhìn ra dấu vết của năm tháng, vẻ mặt lạnh nhạt bước ra.

Dáng người cân xứng yểu điệu, trên đầu búi tóc đơn giản, mặc một chiếc váy đỏ diễm lễ, chậm dãi bước ra ngoài giống như một ngọn lửa lại giống như một đoá hoa mẫu đơn thanh nhã, không nói lời nào cũng có thể thu hút ánh mắt của mọi người.

Người này chính là Vương phi Trấn Bắc Vương phủ - Tiêu thị.

Bà từng là đệ nhất mỹ nhân của Đại Sở, cưng từng là chất nữ được tiên đế và tiên hoàng hậu sủng ái nhất, vô số vương công quý tộc đều nghiêng mình vì bà, nghe nói ngay cả thái tử và các vị hoàng tử cũng đều từng ngưỡng mộ bà. Mọi người đều nói nếu không phải phụ thân của bà, tức đệ đệ của tiên hoàng hậu không bị cuộc chiến chi tranh vương vị vạ lây, toàn bộ gia tộc đều xuống dốc bị biến thành thứ dân, thì hiện giờ người ngồi trên ở vị trí hoàng hậu có lẽ chính là Trưởng nữ của Tiêu gia.

Tô Cẩm cũng cảm thấy với diện mạo và khí thế này của mẹ chồng nhà mình rất thích hợp làm Hoàng Hậu, nhưng nếu như vậy thì cha chồng nàng sẽ thật đáng thương, nói không chừng sẽ cô độc đến hết đời mất.

"Tối hôm qua ta chỗ nào cùng chưa từng đi, sợ là Vương gia bệnh đến hồ đồ rồi xuất hiện ảo giác thôi." Tiêu thị mặt không cảm biểu tình, cũng không nhìn Trấn Bắc Vương, ánh mắt sáng lên nhìn Tiểu Phúc Sinh đang thút thít nức nở đang muốn ôm ở trên người nàng" ...Mới sáng sớm khóc cái gì vậy? Ồn ào đến đau đầu."

Sắc mặt bà lạnh nhạt, giọng điệu chậm rãi, thoạt nhìn có vẻ không vui, nhưng nhìn tiểu gia hoả không ngừng với tay về phía mình, rốt cuộc cũng miễm cưỡng đưa tay ra nhận lấy bé.

Tiểu Phúc Sinh rất thích quần áo có màu sắc diễm lệ, thích tổ mẫu vẻ ngoài xinh đẹp trên người có có mùi thơm, bé vui vẻ ôm lấy cổ bà: “Tổ tổ!”

Bé còn không biết cách gọi rõ “Tổ phụ” cùng “Tổ mẫu”, nhìn thấy hai người, nhìn thấy hai ngưởi đều gọi sẽ “Tổ tổ”.

"Có gì muốn nói gì nói nhanh đi, nói xong thì đi đi, ta muốn nghỉ ngơi." Trong lòng ôm cháu trai nhỏ mũm mĩm nhiều thịt, còn rất ấm áp, ôm lòng lòng giống như đang ôm một cái bếp lò vậy. Tiêu thị mặt không biến sắc điểu chỉnh lại tư thế, sau đó lặng lẽ nhéo nhéo mông nhỏ của bé.

.... Đại khái là do gần đây lại lớn hơn nên xúc cảm so với trước kia lại càng tốt.

“Ta! Ta nói trước!" Trấn Bắc Vương hoàn toàn không thèm thái độ lạnh nhạt của thê tử mình, đem gương mặt do chen lên trước mặt bà, ngây ngô cười nói: "Ta không có hồ đồ, cũng không có xuất hiện ảo giác, Dao Nhi, tối hôm qua chính là nàng đúng không?"

…… Đều nói không phải rồi!! Có thấy phiền không vậy!!

Tiêu thị mặt không biến sắc, trong lòng lại xấu hổ buồn bức đến muốn đánh to cái đầu chó của ông. Bà nhẫn nhịn, rồi mới ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: "Vương gia cảm thấy ta sẽ người có thể lén lút làm loại chuyện đó sao?"

Trấn Bắc Vương sửng sốt, thành thật đáp: “Nàng không phải, nhưng mà ta thật sự đã nhìn thấy nàng, nàng lau mặt cho ta, chỉnh chăn cho ta, hơn nữa còn đút thuốc cho ta nữa."

Tiêu thị: “……”

Không phải nói là hôn mê bất tỉnh sao?!!

"Mặc kệ là có phải nàng hay không, Dao Nhi, nàng đừng giận, tha thứ cho ta được không? Ta thật sự không có chạm vào nha đầu chết tiệt kia...." Khó khắn lắm mới gặp được thê tử mình, Trấn Bắc Vương nào có tâm trạng quản cái khác, vội vàng nhích đến gần lấy lòng nói.

Thầy thấy rõ ràng hình bóng của mình trong mắt ông, Tiêu thị có chút hoảng hốt, trong lòng có chút khó chịu, nhưng nàng không thể mặc kệ chính mình chìm đắm trong loại cảm xúc này được, rất nhanh liền khôi phục vẻ lạnh: "Ta đã nói rồi, ta không có tức giận."

Không có tức giân thì vì sao không cho ta về phòng ngủ chứ? Trấn Bắc Vương giật giật môi, không dám hỏi, chỉ cẩn thận lấy lòng nói: "Vậy ta có thể quay về phòng ngủ không?"

Tiêu thị muốn nói "không thể", nhưng nghĩ đến ông lẻ lỏi một mình nằm trong thư phòng, bộ dáng mơ hồ không rõ luôn gọi tên mình, lại không thể mở miệng nổi. Bà ảo não nhấp môi, một lúc sau mới cứng rắn nói: "Vương gia là chủ nhân của vương phủ, ngài muốn ngủ chỗ nào thì ngủ, thϊếp không dám xen vào."

Bà mới không thèm đau lòng ông, bà chỉ là...chỉ là thấy ông đáng thương mà thôi!!

Đúng! Không sai! Chính là như vậy!!