Chương 5

Lâm Tĩnh hơi hơi quay đầu đi, rũ mắt xuống, nhìn dươиɠ ѵậŧ giả màu đen nâu để trước mắt cô. Đối với ý kiến của ông chủ, trong lòng cô chưa từng có nhiều rồi rắm, lại có hơi thẹn thùng mà xoay mặt đi không nhìn gật đầu. Ngay sau đó, ông chủ đến gần cô, cười duỗi tay đến giữa hai chân cô. Cách một lớp váy mỏng, rõ ràng cảm thấy nhiệt độ bàn tay anh ta xuyên qua váy thẩm thấu đến da thịt cô, lòng bàn tay rắn chắc, mạnh mẽ.Tuy từng bị không ít đàn ông nhìn cơ thể, nhưng thật sự bị đàn ông đυ.ng vào lại là lần đầu tiên sau khi lớn. Mặc dù đã ảo tưởng bị đàn ông vuốt ve xâm phạm vô số lần, suy cho cùng tưởng tượng cũng không giống hiện thực, thật sự bị đυ.ng vào vẫn co rúm lại theo phản xạ. Người đàn ông không cho cô cơ hội lùi về sau, sau đó nghiêng cô về một bên, tay anh ta càng đi phía trước, dán chặt lên âʍ ɦộ cô, giọng nói trầm thấp: “Tiểu thư, không phải sợ, chỉ kiểm tra huyệt của cô lớn hay nhỏ mà thôi.” Anh ta vừa trêu đùa vừa dùng bàn tay xoa bóp hạ thể cô cách làn váy. Một lúc sau nhấc một góc váy lên, dò tay vào, rõ ràng chính xác đυ.ng đến đùi thịt của cô, nhiệt độ lòng bàn tay càng rõ ràng, xoa nắn bên sườn đùi cô, từ từ chuyển vào bên trong đùi vuốt ve từng chút, như có như không đυ.ng vào bên cạnh qυầи ɭóŧ, sau vài lần, ngón trỏ móc vẽ lên xuống theo khe qυầи ɭóŧ, chưa được mấy cái đã rơi vào khe thịt.

Lâm Tĩnh không chịu được kính thích như vậy, hơi lùi một bước về sau dựa lên quầy kệ, dùng cái kệ đỡ cơ thể mềm nhũn. Quá xấu hổ không dám nhìn động tác tay của anh ta nhưng mỗi động tác của anh ta, mỗi xúc cảm rõ ràng đều qua phía dưới đến thẳng tim. Dưới sự vuốt ve của anh ta, cơ thể phản ứng càng nhanh hơn trước đó một bước, không nhịn được tách chân ra, để anh ta sờ thuận tay hơn.

Cô nhắm hai mắt cảm nhận ngón tay anh ta đi lên từ âʍ ɦộ, vạch méo qυầи ɭóŧ dò xét vào, ngón tay thô ráp sờ đến môi âʍ ɦộ của cô, nhéo môi âʍ ɦộ xoa nắn mấy cái đã cảm thấy ướŧ áŧ. Dùng đầu ngón tay dính dâʍ ŧᏂủy̠ dính nhớp hoạt động lên xuống môi âʍ ɦộ, trực tiếp đi đến miệng tiểu huyệt. Dùng đầu ngón tay chạm vào miệng huyệt, cảm nhận được lực hút, sau đó dùng một ngón tay từ từ cắm vào, chất lỏng trong suốt chảy ra dễ như trở bàn tay.

Lâm Tĩnh không khống chế được “Ưm” một tiếng.

Người đàn ông thấy thế ngẩng đầu nhìn, khóe miệng cười có ý nghĩ sâu xa khác. Lúc cô chưa hoàn hồn, lại cắm một ngón tay vào. Hai ngón tay thăm dò trong mật huyệt cô, không định đi ra ngoài chút nào, giống như đang đo chiều sâu của nó. Lâm Tĩnh không thoải ái để thích ứng cảm giác này, thâm chí dần dần không thỏa vặn vẹo mông, muốn anh ta di chuyển ngón tay, đừng chỉ cắm không di chuyển.

Người đàn ông giống như biết cô khát vọng. Vì thế từ từ rút hai ngón tay ra ngoài, sau đó nhanh chóng cắm vào. Vừa nhìn biểu cảm khó nhịn trên mặt cô vừa dùng ngón tay gian da^ʍ mật huyệt của cô, cho cô kɧoáı ©ảʍ. Lâm Tĩnh thoải mái hùa theo anh ta, trong miệng không nhịn được hừ hừ mấy tiếng.

Tốc độ của người đàn ông chậm lại, tách hai ngón tay thọc vào rút ra, căng lớn miệng huyệt của cô, giống như vẫn có thể cắm thêm một ngón, tiếp tục tách hai ngón tay ra thọc vào rút ra trong huyệt cô, dần dần tăng tốc, nước bên dưới cũng ngàng càng nhiều, theo nước nhiều mượt mà, anh ta đột nhiên nhét ba ngón tay vào trong, tiểu huyệt bị căng lớn hơn nữa, Lâm Tĩnh hơi co rúm lại, cơ thể căng chặt. Nhưng dưới sự gian da^ʍ của ngón tay có tiết tấy của người đàn ông, từ từ thả lỏng cơ thể, hưởng thụ.

Người đàn ông cũng phát hiện sự thay đổi của cô. Anh ta cười khẽ nói: “Không nghĩ tới, mật huyệt của tiểu thư thật biết ăn, ba ngón tay của tôi thô như vậy cũng có thể ăn dễ dàng. Xem ra, tiểu huyệt thật sự rất lợi hại.”

Động tác trêu chọc trên ngón tay của người đàn ông vẫn không ngừng, càng cắm càng nhanh, thậm chí còn cong ngón tay, dùng đầu ngón tay moi đào vách thịt của cô, moi nước ra hết, vừa moi vừa nói bên tai cô: “Tiểu thư, thoải mái không?”

Giọng nói Lâm Tĩnh run rẩy: “Ưm, thoải mái.”

Anh ta như hài lòng cười lên, sau đó đột nhiên rút ngón tay ra khi cô vẫn chưa thỏa mãn. Lâm Tĩnh lập tức hồi phục tinh thần, có hơi nhụt chí, cơ thể không được thỏa mãn. Đột nhiên kết thúc như vậy làm trong lòng cô nôn nóng hơn, hận không thể bắt cóc tay của ông chủ, cắm ở huyệt cô không cho ra.

Lâm Tĩnh nhìn ông chủ, trong mắt rất ủy khuất.

Dường như ông chủ không để ý biểu cảm của cô, chỉ lau sạch dâʍ ɖị©ɧ dính đầy trên ngón tay lên váy cô, nghiêm trang nói: “Có lẽ tôi đã biết độ lớn mật huyệt của tiểu thư.” Sau đó chọn bốn cái dươиɠ ѵậŧ giả từ trên kệ đưa cho cô, nói: “Cái vừa và lớn này đúng lúc thích hợp với tiểu thư. Huyệt của tiểu thư không chỉ có nhiều nước có thể ăn hết, hơn nữa có thể bị dươиɠ ѵậŧ nhét đầy, mang đến kɧoáı ©ảʍ tốt hơn cho cô. Đúng rồi, còn chuyển động, muốn lấy cùng luôn không? Dựa vào năng lực chấp nhận của tiểu thư, có kɧoáı ©ảʍ chấn động sẽ mãnh liệt hơn.”

Lâm Tĩnh nhận mấy cây dươиɠ ѵậŧ giả anh ta đưa, do dự, giống như không thỏa mãn với tình cảm mãnh liệt vừa hưởng thụ được. Trong lòng hơi giãy giụa, cuối cùng vẫn thuần phục khát vọng sâu trong đáy lòng. Cô lấy một cái dươиɠ ѵậŧ giả chạy bằng điện trong đó ra, nói với ông chủ: “Tôi không hiểu cách dùng cái này lắm, anh có thể dạy tôi không?”

Đầu tiên ông chủ nhìn cô một cái, hiểu rõ cười, trong nụ cười có chút da^ʍ tà không thể phát hiện.

“Được thôi, tôi dạy cho cô cách dùng.” Ông chủ cầm lấy dươиɠ ѵậŧ Lâm Tĩnh đưa cho anh ta, biểu hiện rất thản nhiên thân thiện, dáng vẻ chỉ đơn giản dạy cho khách hàng, giúp khách hàng giải quyết vấn đề. “Cô đi theo tôi.” Nói xong thì đưa Lâm Tĩnh tới một chỗ khá ẩn nấp bên cạnh phòng, bốn phía có kệ chống đỡ, giữa kệ chỉ để một cái bàn và một cái ghế, trên bàn đặt mấy cái cốc, bày biện rất đơn giản, vừa nhìn thấy đã biết là chỗ uống trà nói chuyện bình thường. Lâm Tĩnh không biết đến chỗ này có lợi ích gì.

Chỉ thấy ông chủ thành thạo rửa sạch đồ trên bàn, sau đó chỉ vào bàn trống nói với cô: “Cô ngồi lên đi.”

Tuy Lâm Tĩnh nghi ngờ nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống bàn, hai chân khép lại gục xuống.

Ông chủ đứng bên cạnh nhìn cô, ra lệnh: “Cuốn váy lên, cởϊ qυầи lót.”

Lâm Tĩnh nhìn xung quanh, có chút chần chừ: “Không đóng cửa, bên ngoài có người đi vào thì phải làm sao.”

Ông chủ cười một cái, nói: “Không sao, không cần lo lắng, không có ai.”

Nghe thấy anh ta nói như vậy, Lâm Tĩnh cũng không yên tâm hơn bao nhiêu, vẫn hơi chần chờ như cũ, nhưng vẫn mang đến một cảm xúc khó tả, không biết tại sao lại cảm thấy có cảm giác xấu hổ bí ẩn, nếu bị người khác phát hiện có phải sẽ kí©h thí©ɧ hơn không, họ nhìn thấy một người con gái cắm dươиɠ ѵậŧ giả cao trào trong cửa hàng tình thứ. Nghĩ như vậy, trong lòng càng khẩn trương hưng phấn hơn.