Chương 4

Lâm Tĩnh mở to mắt, đột nhiên không biết làm sao nhưng cũng có cảm giác “cuối cùng” thoải mái, giống như chuyện luôn treo lên đột nhiên trần ai lạc định. Cô biết bản thân chơi cách như vậy, không lâu nữa chắc sẽ bị phá thân, không hề nghi ngờ chỉ là chuyện sớm hay muộn, thậm chí trong lòng cô cũng có dự cảm có lẽ chính là hôm nay. Chỉ là xảy ra quá bất ngờ, nhưng sau khi lấy lại tinh thần, cô biết bản thân có thể càng không kiêng nể gì, cũng mong chờ kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đến nhiều hơn. Dừa chuột, cà tím có lẽ còn có côn ŧᏂịŧ của đàn ông, càng nghĩ càng mong chờ.Sau một phát đem đó Lâm Tĩnh đã không thể quay về, lúc thích một người, dùng các loại đồ nhét vào âʍ đa͙σ mình, có gót giày cao gót, dưa chuột hay cà rốt, thân xèng xào rau, chỉ cần lớn, cứng, thô, cô đều muốn lấy thử, xem loại nào có thể mang đến cảm giác tốt nhất cho cô.

Cô dần dần phát hiện, dường như đồ đặc biệt càng không tầm thường sẽ kí©h thí©ɧ mãnh liệt tâm lý cô hơn, cô không thỏa mãn với thọc vào rút ra đơn giản, điều này làm cô hiểu ra mình là người gì trong mơ hồ, cũng không thể không thừa nhận dường như bản thân thật sự là một người phụ nữ dâʍ đãиɠ, một tạo hóa trời sinh, lúc còn nhỏ những chú bác đó gọi cô như vậy là đúng.

Nghỉ hè năm ba Lâm Tĩnh vội vàng thực tập, mỗi ngày đều bận rộn đến khuya mới tan làm, để có thể đuổi kịp chuyến xe cuối, cô lại đi qua con hẻm nhỏ gần đường lần nữa, vội vàng bước đi, cô chưa bao giờ để ý hoàn cảnh xung quanh. Hôm nay trong lúc vô tình ở khúc ngoặt trong hẻm phát hiện một cửa hàng tình thú trong góc. Tên cửa hàng làm trong lòng cô dừng bước, muốn đi vào tìm hiểu. Trong lòng muốn nghỉ chân nhưng thật sự nóng lòng gọi xe, đành phải nhớ kĩ tên cửa hàng trước, đợi lúc rảnh thì đi xem.

Nhưng mấy ngày sau, công việc quá bận rộn không đi ngang qua cửa hàng tình thú kia nữa. Nhưng hình dáng của nó, tên cửa hàng thường xuất hiện trong đầu, không ngừng nhớ lại như nhắc nhở cô nhất định phải đi xem. Phía trước cửa sổ pha lê của cửa hàng trưng bày búp bê tình thú, trong hộp đựng côn ŧᏂịŧ vừa thô vừa đen như thật, nội y tình thú chạm rộng, mỗi khi nhớ tới sẽ rất lâu không thể quên.

Cuối cùng hông chịu nỗi du͙© vọиɠ sâu trong lòng, nhân lúc cuối tuần, một mình Lâm Tĩnh đi đến cửa hàng tình thú tên “Chờ bạn đi vào tôi” kia.

Lâm Tĩnh bồi hồi ở cửa một lúc lâu, khát vọng trong lòng và cảm giác xấu hổ trong hiện thực lôi kéo, muốn đi vào lại không dám đi vào. Cuối cùng cô vẫn không cản nỗi du͙© vọиɠ trong lòng, đẩy cánh cửa kia ra.

Cửa hàng không lớn, phần lớn trang trí hoa hồng màu hồng nhạt, làm thị giác người ta có cảm giác tục mị, dường như cửa hàng tình thú nên là như vậy. Các đồ vật trang trí trên kệ càng tăng thên ái muội, bầu không khí sắc tình. Các kiểu các loại đồ tình thú phân loại bày biện ngay ngắn trật tự, người liếc mắt nhìn một cái đã biết, đây thuộc loại nào, những cái đó làm gì.

Lần đầu tiên vào cửa hàng tình thú, Lâm Tĩnh vẫn rất tò mò, đi theo cảm giác xuyên qua giữa từng hàng từng kệ, hoa cả mắt, đồ vật đa dạng trên kệ chưa từng dùng, rất nhiều thứ chưa từng thấy, ngạc nhiên là một mặt còn trong lòng có rất nhiều hưng phấn và kích động không rõ.

Cô đi về phía trong góc, đột nhiên có một người đàn ông đi ra từ hông góc cửa. Người đàn ông không cao lắm, mắt nhìn chỉ cao hơn cô một cái đầu, ước chừng hơn 1m7, ngược lại người lớn lên rất chắc nịch, cơ bắp trên cánh tay căng phồng, dáng người rất có hình, nhìn như thường xuyên tập thể hình, một người đàn ông rất có sức mạnh.

Nhìn thấy người đàn ông như vậy, trong lòng Lâm Tĩnh căng thẳng, dường như rũ mắt xuống theo bản năng, nhanh chóng quét qua vị trí giữa chân anh ta, nơi đó cũng là khối to phình, quần không quá căng chặt vậy mà có thể hiện lên hình dáng của đồ vật kia, có thể thấy thứ bên trong thật sự to lớn bao nhiêu. Trong đầu Lâm Tĩnh lập tức hiện lên dáng vẻ của đồ vật kia, thực sự làm cô có chút vui mừng khó hiểu, có chút mong chờ, không nhịn được nghĩ thầm “Người đàn ông cường tráng như vậy, làm phụ nữ, có lẽ rất có thực lực kéo dài.”

Sau khi đôi mắt Lâm Tĩnh theo dõi nơi đó không thể thu lại, xuất thần đắm chình trong ảo tưởng của mình, không đợi cô khôi phục tinh thần, người đàn ông kia đã chạy tới trước mặt cô, cười tủm tỉm nói: “Tiểu thư, cô nhìn cái gì?”

Lâm Tĩnh sửng sốt một chút, giây tiếp theo gương mặt lập tức đỏ lên, không nghĩ tới nhìn chằm chằm dươиɠ ѵậŧ của người ta còn bị bắt tại trận, lập tức theo phản xạ có điều kiện lắc đầu phủ nhận: “Không, không nhìn già cả.”

Người đàn ông không để bụng, vẫn cười hỏi: “Cần mua cái gì sao?”

Lâm Tĩnh mới ý thức được có lẽ người đàn ông này chính là ông chủ của cửa hàng này mà không phải khách giống cô.

Xung quanh nhiều đồ tình thú như vậy, còn đối mặt với một người đàn ông xa lạ, cô cũng có chút xấu hổ thẹn thùng. Trong lòng không sợ mở ra, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, cô đỏ mặt không trả lời, cuối cùng người trong mắt người bên ngoài cô vẫn là một người ngoan ngoãn, yên tĩnh.

Ông chủ kia như nhìn ra cô bối rối, đoán được suy nghĩ trong lòng cô, anh ta cười, nói: “Cô không phải thẹn thùng, con người đều có du͙© vọиɠ, mà du͙© vọиɠ là trời sinh, bình thường. Tới đây mua đồ cũng giống như mua đồ ở chỗ khác, không có gì khác lạ, đừng để ý.”

Nghe vậy, lúc này Lâm Tĩnh mới ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Anh ta cũng không nói nữa, lẳng lặng nhìn cô, tựa hồ đánh giá gì đó.

Lâm Tĩnh không hiểu, không hỏi, cũng không biết nói gì, hai bên cũng không rời khỏi, nhất thời không khí có chút xấu hổ. Lâm Tĩnh ngượng ngùng cười, quay đầu, đôi mắt không ngừng nhìn qua đồ vật hai bên kệ, giống như đang nghiêm túc chọn đồ.

Cuối cùng vẫn là người đàn ông phá vỡ yên tĩnh, tiếp tục dò hỏi: “Vậy cô có cần giúp đỡ không? Không biết chọn sao? Tôi có thể giới thiệu cho cô.”

Lâm Tĩnh đỏ mặt, ấp úng một lúc mới lên tiếng trả lời: “Tôi cũng không biết. Tôi tùy ý xem.”

“Được, vậy cô từ từ xem đi.”Người đàn ông nói rồi thuận tay chỉ vị trí đồ để xung quanh nói: “Bên này là dươиɠ ѵậŧ giả.” Anh ta ngừng một chút, dùng giọng nói như đùa giỡn cố hỏi cô: “Chắc cô biết dươиɠ ѵậŧ giả là gì.”

“Ừm.” Tuy Lâm Tĩnh đỏ mặt nhưng vẫn gật đầu.

Người đàn ông cười: “Vậy thì tốt rồi, tôi còn lo cô thẹn thùng như vậy còn nghĩ rằng cô không biết dươиɠ ѵậŧ giả là gì, sẽ giới thiệu cho cô, nếu cô đã biết vậy thì tốt rồi.” Sau đó chỉ vào bên cạnh nói: “Bên này là trứng rung, kiểu dáng gì cũng có, một đầu, hai đầu, một điểm, tùy cô chọn. Aa, đây là gậy mát xa, bên kia là nội y tình thú, dáng người cô tốt như vậy, có thể chọn nhiều món chút.” Người đàn ông nói xong con mắt lưu luyến trên người cô, ý vị thâm trường.

“Dĩ nhiên, ở đây còn có roi da nến, cái gì cần có cũng có, tiểu thư cô có thể từ từ chọn, có gì không hiểu có thể gọi tôi.” Người đàn ông nói qua vị trí để đồ rồi lập tức tránh đi.

Lâm Tĩnh bị ánh mắt trần trụi của anh ta nhìn như vậy, vậy mà cơ thể không nhịn được run rẩy. Một cảm giác ngứa ngấy truyền từ lòng bàn chân lên đầu, thế nào sảng khoái không thôi.

Sau khi người đàn ông rời đi, Lâm Tĩnh đành phải buông sự khác thường trong lòng xuống, cẩn thận nghiêm túc chọn đồ.

Cô cũng không biết mua gì, bởi vì cái gì cũng muốn mua nhưng tài chính không đủ, cuối cùng cô vẫn chọn bộ học sinh, trước mắt tiền lương thực tập còn thấp, cho nên lựa chọn là chuyện khó, chỉ có thể lang thang không có mục tiêu xem trước.

Nhưng cô mẫn cảm cảm nhận được có một đôi mắt nhìn cô chằm chằm, theo điện thoại của cô, cô đi đến chỗ nào ánh mắt sẽ chuyển đến đó, như con mồi bị nhìn chằm chằm. Lúc đầu có hơi kì lạ, cảm giác cả người không thích hợp nhưng một lúc sau đã thành thói quen. Xem nhiều đồ tình thú, vậy mà cảm xúc không tự nhiên trong lòng lúc đầu cũng biến mất. Cả người Lâm Tĩnh thả lỏng, khôi phục trạng thái một mình trước đó, không để ý đến thứ khác.

Nghĩ thường dùng, công cụ tiện lợi, cuối cùng cô vẫn sửng ở trước kệ dươиɠ ѵậŧ giả, đủ loại kiểu dáng, thô, lớn, vân tay, nhô lên, silicon, pha lê còn có đen, trắng, kiểu dáng nhiều đến mức làm người xem tâm huyết sôi trào. Kiểu dáng nhiều lại khó chọn lựa. Lâm Tĩnh do dự ở khu này một lúc lâu, lâu đến mức ông chủ đi đến. Anh ta giống như hiểu cô đang do dự, bèn hỏi: “Cô muốn mua dươиɠ ѵậŧ giả sao?”

“Ừm” Lâm Tĩnh gật đầu.

“Vậy muốn mua kiểu gì?” Anh ta tiếp tục hỏi.

Cô lắc đầu: “Tôi không biết chọn như thế nào.”

Ông chủ cười: “Vậy giải quyết được, tôi giới thiệu cho cô được không?”

“Được.” Lâm Tĩnh nhìn những dươиɠ ѵậŧ thô lớn đó, nhẹ giọng trả lời.

Ông chủ tiện tay cầm lấy một cây dươиɠ ѵậŧ giả silicon đen nâu thô to, dường như thô to gần bằng cổ tay cô vậy, đặt trước mặt cô, nói: “Phụ nữ đều thích dươиɠ ѵậŧ vừa thô vừa lớn, cắm vào lắp đầy tiểu huyệt thoải mái, chắc cô cũng thích.” Không đợi cô trả lời, anh ta lại nói: “Nhưng tiểu huyệt của mỗi người có độ lớn không giống nhau, sâu nông cũng không giống, có hơi lớn cắm vào có thể sẽ bị thương, hơi nhỏ cắm vào lại không có cảm giác. Vì vậy chọn dươиɠ ѵậŧ phải từ từ.” Miệng ông chủ nói vậy đồng thời tay cầm dươиɠ ѵậŧ thô to kia chỉ vào giữa hai chân cô, hỏi: “Huyệt của cô lớn không?”

“A?” Lâm Tĩnh nhất thời không phản ứng kịp. “Huyệt gì?” trực tiếp tiếp thu từ ngữ thô tục, đột nhiên có chút uyển chuyển gián tiếp, lý giải có chút chậm.

Ông chủ dứt khoát trực tiếp giải thích, cũng không lòng vòng: “Tiểu huyệt giữa hai chân cô, tiểu huyệt để dươиɠ ѵậŧ cắm.”

“Ồ.” Lúc này Lâm Tĩnh mới hiểu, sau đó lập tức lắc đầu tỏ vẻ không biết tiểu huyệt của mình lớn thế nào.

Ông chủ thấy thế, cố ý xuyên tạc ý cô, dáng vẻ giật mình: “Không lớn sao, vậy chỉ có thể mua dươиɠ ѵậŧ nhỏ cắm trước, cắm tiểu huyệt lớn mới đổi dươиɠ ѵậŧ lớn. Nếu không dươиɠ ѵậŧ lớn đi vào tiểu huyệt của cô sẽ không ăn được.”

Lâm Tĩnh nghe vậy lần nữa lắc đầu tỏ vẻ: “Ý của tôi là tôi không biết tiểu huyệt lớn hay nhỏ, tôi chỉ dùng ngón tay của mình tự an ủi, thỉnh thoảng sẽ nhét các đồ vật vào cho nên tôi không biết huyệt bên dưới của mình lớn hay nhỏ.”

“A.” Dáng vẻ của ông chủ như bừng tỉnh vẻ đã ngộ ra, lại hỏi: “Vậy bình thường cô nhét thứ gì?”

“Bút marker, dưa chuột, của cải, chày cán bột đều từng nhét.” Lâm Tĩnh trả lời theo tình hình thực tế.

Đột nhiên nghe được câu trả lời như vậy, ông chủ thật sự ngạc nhiên: “Không nghĩ đến thoạt nhìn cô lịch sự nhãn nhặn, vậy mà tiểu huyệt còn rất biết nhét. Thật đúng là không nhìn ra.” Nói xong, sau đó đến gần, kề sát bên tai cô giảng giải nói: “Tuy tiểu huyệt của cô có thể nhét một ít đồ, nhưng mấy thứ này lớn nhỏ không giống nhau, trong nhất thời đúng thật không biết tiểu huyệt của cô lớn bao nhiêu. Nếu cô xác định muốn mua dươиɠ ѵậŧ giả thích hợp, vậy có thể yêu cầu tôi giúp cô kiểm tra lớn nhỏ, mới có thể quyết định để tránh mua nhầm lãng phí tiền, cô xem có thể không?” Dươиɠ ѵậŧ giả thô to chạm vào mảnh đất tam giác giữa hai chân cô cách lớp váy.

Lâm Tĩnh chỉ cảm thấy bên tai ngứa ngấy, nói riêng tư bên dưới đột nhiên cũng hơi ngứa, cảm giác ngứa ngấy râm ran trước đó lại đến. Cơ thể cô gần như lập tức có phản ứng, không nhịn được mà hơi run rẩy, mà biểu hiện nhỏ bé này rất nhanh đã bị người đàn ông bắt gặp được, anh ta nhìn cô với ý tứ khác, khóe miệng mỉm cười giống như thợ săn kiên nhẫn chờ đợi con mồi nhào vào lòng.