Quyển 3 - Chương 1: (Giả) Bệnh tâm thần và bác sĩ

Tất cả mọi người đều nói Giản Dao là người bệnh tâm thần.

Bao gồm cả Giản Dao cũng nghĩ như thế.

Cô cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ. Sau khi đọc xong hồ sơ bệnh án của Giản Dao, Phương Thành Nhiên không khỏi cảm thấy thương cảm.

Đúng vậy là thương cảm.

Anh hành nghề y mấy chục năm, từ khi còn là một thực tập sinh nho nhỏ đến khi trở thành trưởng khoa trẻ tuổi nhất viện tâm thần của một bệnh viện thành phố, anh đã gặp qua mọi loại bệnh nhân và chứng bệnh, trong lòng bất tri bất giác được rèn luyện để không sinh ra bất kỳ cảm xúc và tình cảm cá nhân nào ở trong công việc.

Ở một mức độ nào đó, đây là sự trau dồi tính chuyên nghiệp, nhưng nếu nhìn nhận một cách khắt khe hơn thì lại là sự thể hiện của thái độ lạnh lùng

Nhưng bây giờ anh lại có sự thương cảm.

Hơn nữa không đơn thuần chỉ là thương cảm.

Nhìn ảnh thẻ căn cước bị mất trên hồ sơ bệnh án, Phương Thành Nhiên cau mày, nhấc điện thoại lên bấm số: “Tôi là Phương Thành Nhiên, lát nữa giúp tôi mua một cốc cà phê, đúng rồi, Americano…Không thêm đường.”

Sau khi gọi điện xong, Phương Thành Nhiên lại chú ý đến bệnh án không có ảnh trước mặt.

Mãi đến khi y tá gõ cửa: “Bác sĩ Phương?”

Phương Thành Nhiên lấy lại tinh thần: “Mời vào.”

Y tá cầm theo cốc Americano mà Phương Thành Nhiên yêu cầu: “Bác sĩ Phương, đây là cà phê anh cần.”

Phương Thành Nhiên gật đầu và chỉ vào một góc bàn trống: “Cảm ơn, cà phê cứ đặt ở.”

Y tá làm theo lời: “Đúng rồi bác sĩ Phương, cô gái có hẹn trước với anh chiều nay đã đến, bây giờ đang đợi ở ngoài, anh có muốn mời cô ấy vào không?”

Phương Thành Nhiên kinh ngạc nhìn đồng hồ trên bàn.

Buổi khám bệnh lúc 2h30, 2h đã đến?

Phương Thành Nhiên suy nghĩ một lát: “Sớm một chút cũng tốt, tôi có một cuộc hội thảo vào lúc bốn giờ, mời cô ấy vào đi.”

Y tá gật đầu.

Giản Dao là một người đẹp.

Phương Thành Nhiên là một bác sĩ trẻ tuổi đầy triển vọng, gương mặt đẹp và thân hình khỏe mạnh, anh đã gặp vô số người đẹp và trong số đó càng không thiếu đối tượng muốn nhào vào lòng anh.

Anh cho rằng ở một mức độ nào đó, anh đã trở nên hoàn toàn miễn dịch với cái gọi là cái đẹp.

Nhưng khi nhìn thấy Giản Dao, anh nghĩ rằng anh đã đánh giá quá cao bản thân mình.

Khoảnh khắc Giản Dao bước vào phòng bệnh, Phương Thành Nhiên cảm thấy nhịp tim mình bắt đầu đập loạn.

Điều này không bình thường.

Không bình thường không phải là Giản Dao.

Là anh.

Kỳ thật Giản Dao đẹp thì đẹp thật nhưng trên đời có nhiều mỹ nữ như vậy, điều thật sự làm cho Phương Thành Nhiên kinh diễm là khí chất của cô.

Thanh nhã như một bức tranh thuỷ mặc, lạnh lùng giống như mai vào trời đông giá rét, khi cô nhìn anh, đồng tử màu đen tựa như đại dương sâu không thấy đáy, sâu thẳm và nặng nề, nhưng bề ngoài lại giống như có một lớp sương nước bồng bềnh trên đó, huyền bí và có chút buồn bã khiến người ta nhìn thấy đều cảm thấy thương xót từ tận đáy lòng.

Phương Thành Nhiên thất thần trong giây lát, lọt vào mắt Giản Dao.

Đột nhiên, cô mỉm cười.

Cô cười giống như một đứa trẻ, sạch sẽ trong sáng, phảng phất như vừa nhận được một bảo vật to lớn, thậm chí hơi có ý khoe khoang.

Phương Thành Nhiên cảm thấy trái tim của mình đột nhiên mất không chế.

Kịch liệt nhảy lên tựa như ba mươi hai năm cuộc đời trước đây đều trống rỗng, phải đến giây phút này mới thực sự nhận ra ý nghĩa tồn tại, tràn đầy sắc thái và phong phú do người phụ nữ trước mặt mang đến.Phương Thành Nhiên nuốt một ngụm nước miếng.

Anh cảm thấy cổ họng rất khô, máu toàn thân tập trung vào chỗ dưới thân kia, anh sống mấy chục năm, lần đầu tiên trong đời có cảm giác xấu hổ nhưng không thể kháng cự xao động thế này

Đúng vậy, xao động.

Đôi mắt trong veo của Giản Dao phản chiếu dáng vẻ của Phương Thành Nhiên làm anh cảm thấy xấu hổ và hổ thẹn.

Anh xấu hổ về phản ứng giống như chàng trai trẻ chưa biết gì, xấu hổ với tư cách là một bác sĩ lại có những ham muốn tục tĩu như vậy đối với bệnh nhân của mình, hơn nữa còn không muốn che giấu.

Phương Thành Nhiên có một linh cảm rằng mọi thứ sẽ đi chệch khỏi quỹ đạo và phát triển theo hướng mất kiểm soát.

Cố tình, trong lòng anh lại có một tia mừng thầm như có như không đối với chuyện này.

Chắc là anh bị bệnh.

Anh đột nhiên cảm thấy người cần được chữa trị có lẽ không phải là người phụ nữ trước mặt mà là chính anh.

Giản Dao quay đầu lại nhìn Phương Thành Nhiên, trên môi nở nụ cười đáng yêu, cô trông giống một thiếu nữ mười tám tuổi hơn là một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi.

Cô bước từng bước về phía Phương Thành Nhiên.

Phương Thành Nhiên giống như một thằng nhóc mới lớn, tim đập thình thịch, ngơ ngác và có chút hoảng loạn.

Anh nhìn Giản Dao, dáng người yểu điệu bước đi nhẹ nhàng, làn váy tung bay, dáng đi còn đẹp hơn chút so với người bình thường.

Giản Dao không dừng lại cho đến khi chỉ còn cách Phương Thành Nhiên một bước.

Trong mắt Phương Thành Nhiên chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của Giản Dao.

Anh thậm chí còn có thể ngửi được mùi hoa mai thoang thoảng trên người Giản Dao.

Yết hầu Phương Thành Nhiên lăn lộn trên dưới, anh bắt đầu cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Mà Giản Dao. người phụ nữ dễ dàng khơi dậy mọi cảm xúc của anh và khiến anh cảm thấy chính mình trở thành một người xa lạ, đột nhiên ngẩng đầu lên và đối mặt với anh.

Phương Thành Nhiên đến cảm xúc cũng không giấu được đã vô thức lùi về sau một bước, mới phát hiện mình đúng vừa chạm vào bàn khám của mình.

Không thể lui nữa.

Nụ cười trên môi người phụ nữ càng sâu hơn.

Cô nói chậm rãi, hơi thở hương thơm như lan, đôi môi đỏ quyến rũ: “Tôi có đẹp không? Bác sĩ Phương?”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~