Chương 3

Buổi tối lúc 8-9 giờ, bốn người bọn họ đi vào một quán bar nằm trên con đường sầm uất nhất.

Khương Thành mặc một cái áo khoác sáng màu, cả người nhìn qua thần thanh khí sảng, hơn nữa ngũ quan cậu không tồi, những người con gái xung quanh đều chạy tới gần bên cạnh cậu.

Quán bar dạng người nào cũng có, đám con gái mỗi người đều mặc quần áo ít vải, trên người truyền đến mùi nước hoa nồng nặc, cái này làm cho Khương Thành - người đó giờ sống bình thường không thể tiếp thu nổi.

Bên trong Khương Thành vẫn là một học sinh ngoan, nên đối với nơi phóng khoáng như này có chút mâu thuẫn, tuy rằng cậu rất muốn rời đi, nhưng hôm nay dù sao cũng là dịp bạn bè mời cậu, cậu cứ rời đi như vậy thì có chút không tốt lắm.

"Khương Thành, cậu làm sao vậy?"

Lục Trí Viễn chú ý tới phản ứng mất tự nhiên của cậu, không khỏi quan tâm hỏi một câu: "Chẳng lẽ cậu chưa từng tới nơi này sao?" Hắn nói xong, nhìn Khương Thành lộ ra biểu cảm "Làm sao anh biết được", Lục Trí Viễn không nhịn được thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Cậu là đồ ngốc hả, không muốn đi thì cứ từ chối không phải được rồi sao? Còn đồng ý làm gì."

Khương Thành chỉ có thể xấu hổ cười cười nói: "Tôi cũng không muốn từ chối ý tốt của các anh."

“Thôi, nếu đã tới thì cứ hưởng thụ thả lỏng một chút đi.” Lục Trí Viễn vỗ vỗ vai cậu vài cái, sau đó cùng với mấy người khác rời đi rồi.

Chỉ là, đi vào nơi này cũng không phải chỉ có một đám Khương Thành.

Ngay lúc Khương Thành tiến vào Trình Cảnh Minh liền phát hiện ra cậu, tuy rằng ngoài mặt hắn gợn sóng bất kinh, nhưng nội tâm đã sớm ngo ngoe rục rịch.

Khương Thành nhìn mấy người đẹp bên cạnh, không biết nên làm gì. Lúc này một người trong số đó đặt bàn tay mềm mại của cô ta lên đầu gối cậu, chậm rãi bò a bò, cuối cùng ngừng lại trên tiểu huynh đệ của cậu. Toàn bộ cơ thể của người đẹp đều sắp dán lên, bộ ngực cực đại chạm vào Khương Thành, cậu cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, bị người ta trêu chọc như vậy sao có thể không có phản ứng.

Bộ đồ mà người đẹp mặc khá thiếu vải, Khương Thành vừa cúi đầu nhìn, mặt không chịu nổi mà đỏ lên, cậu đều có thể nhìn thấy tiểu anh đào của người đẹp.

“Tiểu thư……”

“Anh đẹp trai, uống với tôi một ly đi.”

Khương Thành còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, tiếp đó cô gái cầm lấy hai ly rượu ở trên bàn, một ly của cô, một ly khác thì đưa cho cậu.

Khương Thành nhìn đồ uống tươi đẹp kia, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn nhận lấy.

Chạm ly với cô gái xong, Khương Thành liền một ngụm uống sạch ly rượu, người đẹp tán thưởng không thôi, ba người khác cũng đi theo ồn ào, thậm chí còn vỗ tay. Tửu lượng Khương Thành không cao, uống xong một ly chỉ cảm thấy dạ dày nóng rát, có cảm giác muốn nôn, đầu cũng có chút choáng váng.

Cậu lắc lắc đầu, cảm thấy có chút không đúng ―― mình mới uống có một ly rượu mà thôi, sẽ không chỉ như vậy liền say đi?

Sau đó Khương Thành chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nhìn những người bên cạnh cậu đều thấy họ đang xoay vòng, cuối cùng xoay a xoay, ý thức của cậu liền chìm vào bóng tối...