Chương 2

Sau khi Khương Thành mua đồ xong, liền trở lại bên cạnh bạn gái, bạn gái nhìn thấy cậu trở về, hiển nhiên là chờ đến không kiên nhẫn, bảo: “Em đang nghĩ, nếu anh lại trễ thêm vài phút, em liền bỏ anh lại một mình đi vào." Cô nửa đùa nửa thật nói.

Khương Thành mỉm cười, trong lòng biết cô sẽ không làm như vậy, nhưng vẫn nhịn không được phản bác: “Nếu em thật sự bỏ anh lại, anh đây cũng chỉ có thể đi tìm cô gái khác bồi anh đi xem phim.”

Bạn gái bị lời của cậu chọc cười rộ lên, duỗi tay cầm một miếng bắp rang bỏ vào trong miệng, thúc giục cậu mau đi vào, đợi lát nữa là phim bắt đầu rồi.

Khương Thành và bạn gái mua vé ghế đôi, bộ phim mà bạn gái chọn tên là [ Đại sư chia tay ], được đánh giá là phù hợp với các cặp đôi đang yêu nhau. Tuy Khương Thành không thích xem loại phim này, nhưng vì bạn gái, cậu vẫn nhẫn nại xem hết.

Nhưng mà, cậu không hề biết rằng trong bóng tối có một đôi mắt như ưng gắt gao nhìn chằm chằm cậu không bỏ.

Sau khi họ xem phim xong, lúc ra khỏi rạp thì đã là giữa trưa.

Khương Thành và bạn gái chọn một nhà hàng Pháp để ăn cơm. Đến lúc thanh toán thì người trả tiền không phải cậu, mà là bạn gái, điều này ít nhiều làm tâm lý của một người đàn ông như cậu chịu sỉ nhục.

Trên đường rời khỏi nhà hàng, bạn gái đột ngột hỏi: “Anh và Trình tiên sinh có quan hệ gì thế?”

“Hả?” Khương Thành không hiểu ra sao, cậu thấy rất nghi hoặc với vị Trình tiên sinh trong miệng cô.

“Chính là người đàn ông ở cùng anh trong sảnh rạp chiếu phim ấy.” Nghe cô nói như vậy, Khương Thành lúc này mới nhớ tới, người mà bạn gái nói hẳn là chú của bé gái kia.

Cậu vội vàng thề thốt phủ nhận: “Trình tiên sinh gì, anh không có quen hắn, người nọ chỉ là bởi vì đυ.ng vào anh, nên mới xin lỗi anh mà thôi.”

“Ồ~” Biểu cảm trên mặt bạn gái rõ ràng là không tin, cô cứ như muốn nói lại thôi.

Nhưng thật ra Khương Thành bị lời này của bạn gái làm cho không thể hiểu nổi. Trình tiên sinh là ai? Nghe giọng điệu của cô, Trình tiên sinh chắc là nam nhân kia, nhưng vì sao bạn gái lại nói bọn họ quen biết nhau? Không lẽ cậu và Trình tiên sinh kia nhìn qua rất giống bạn bè hả?? Không có khả năng đi.

Lúc Khương Thành và bạn gái trở về, thời gian đã là bốn giờ chiều.

Tạm biệt bạn gái xong, cậu một mình đi về ký túc xá, đúng lúc anh cả anh hai anh ba đều ở. Đến nỗi vì sao gọi như vậy đều là có nguyên nhân, ở trong phòng bọn họ có một quy định bất thành văn là: theo thứ tự đến trước và sau, mặc kệ tuổi lớn hay nhỏ, người cuối cùng vào kí túc xá sẽ theo trình tự gọi những người vào trước là anh.

Anh cả Đặng Vũ Bác là một nam sinh hào hoa phong nhã mang đậm khí chất thư sinh; Anh hai Đinh Khang Vũ là người trái ngược hoàn toàn với anh cả; còn anh ba Lục Trí Viễn là một thanh niên lớn lên đẹp trai lại lễ phép.

“Khương Thành, cậu về đúng lúc lắm.” Đinh Khang Vũ vừa nhìn thấy cậu, liền hướng cậu đi tới, “Bọn tôi đang nói đến cậu đây.” Nói xong ái muội chớp chớp mắt với cậu.

Khương Thành không hiểu ra sao, không khỏi hỏi ngược lại: “Chuyện gì vậy?”

“Buổi tối ba người chúng tôi đi chơi, đang nói xem muốn mời cậu đi cùng hay không…” Đinh Khang Vũ còn chưa mở miệng, Lục Trí Viễn liền nói cho cậu nghe.

Đinh Khang Vũ gật gật đầu, tiếp tục nói: "Đúng vậy, cậu muốn đi không?"

Bọn họ đều nói như vậy, Khương Thành có thể không đi sao? Cậu gật gật đầu, đồng ý đi cùng bọn họ.

Lúc này Khương Thành có lẽ không nghĩ đến, sau này cậu sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay.