Chương 8: Hôn

"Ơ? Mạc Kỳ? Hôm nay cậu cũng không về sao?" Ăn cơm trưa xong, Lâm Chiêu trở về thấy bạn cùng bàn vẫn ngồi ở đó, cô hơi ngạc nhiên.

Mạc Kỳ trả lời: "Tôi... Vật lý tôi hơm kém, tôi muốn dành thời gian để học thêm."

"Thì ra là vậy." Lâm Chiêu nói, "Có gì không hiểu thì hỏi tôi, tôi có thể dạy cậu." Cô cảm thấy, người bạn cùng bàn này của mình quá đáng yêu, vừa đẹp trai lại tốt tính, hơn nữa còn chăm học, rất hiếm có.

Mạc Kỳ nghe cô nói xong thì hơi ngượng ngùng, hắn xấu hổ cúi đầu: "Ừm, cảm ơn cậu."

Lâm Chiêu cười với hắn sau đó quay ra làm việc của mình.

Mạc Kỳ nhìn cô gái dần dần tiến vào trạng thái, nghiêm túc bắt đầu làm bài kiểm tra tiếng anh, nghĩ đến việc hắn sắp làm, trong lòng có chút lo lắng, lại có chút chờ mong.

Hắn ngẩng đầu nhìn quanh lớp, sau giờ ăn trưa những bạn học không về nhà lần lượt vào lớp. Khi Mạc Kỳ ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy một người đi vào phòng, đột nhiên ánh mắt hai người chạm phải nhau.

Thực ra cũng không phải trực tiếp chạm mắt nhau. Bạn học nam kia vốn chú ý đến vị trí của Lâm Chiêu, chỉ là chú ý một giây thì nhận ra ánh mắt của Mạc Kỳ nên mới nhìn sang.

Bạn nam kia cũng không thấy xấu hổ, ngược lại còn cười thân thiện với Mạc Kỳ. Mạc Kỳ cũng lễ phép đáp lại.

Bạn nam đó ngồi vào vị trí của mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn về phía Lâm Chiêu.

Mạc Kỳ chú ý đến động tác của cậu bạn kia, trong lòng hơi khó chịu. Trong lòng luôn bình tĩnh sinh ra một cảm xúc nóng rực và tức giận.

Hắn nhớ ra người kia, đó là lớp trưởng, trước đây học cùng lớp với Lâm Chiêu.

Hắn liếc nhìn, ánh mắt dần trở nên hung ác, nham hiểm.

Lâm Chiêu cảm thấy buồn ngủ, cô thu lại giấy tờ sách vở rồi nằm lên bàn. Cô không cần nghỉ trưa nhiều, chỉ cần nằm nửa tiếng là được.

Mạc Kỳ nhẹ nhàng di chuyển, dời ghế đến bên cạnh cô, theo đó mà chậm rãi đến gần cô. Cho đến khi hai chiếc ghế dính chặt vào nhau không chừa một khe hở, dường như hợp làm một hắn mới di chuyển từ từ, tiến từng chút một về phía cô.

Hắn cũng nằm xuống, mặt đối diện với cô, ánh mắt khắc họa từ ly từng tý dáng vẻ của cô, không hề chớp mắt.

Từ đỉnh đầu đến đuôi tóc, cột sống, lưng, eo, hông cho đến chân cô, tất cả đều thu vào trong mắt hắn.

Người này, chỗ nào cũng rất hợp khẩu vị của hắn. Còn nhỏ đã tốt như vậy, lớn lên vẫn tốt như thế.

Khi cô còn nhỏ rất đáng yêu, lớn lên lại càng đáng yêu hơn.

Lúc trước khi hắn còn là một tên mập mạp, những người đó luôn cười nhạo hắn, không muốn chơi với hắn còn chưa đủ, lại còn làm phiền hắn, ức hϊếp, cười nhạo, cô lập hắn. Rất quá đáng.

Nhưng lại có một cô bé dễ thương, không hề chán ghét mình, mỗi tối đều nói chuyện và chơi với hắn.

Sau đó những người đó phát hiện ra, hắn càng bị cười nhạo hơn. Họ mắng hắn, nói hắn không xứng đáng, đã to béo, mập mạp lại còn xấu xí, không biết xấu hổ mà chơi với người ta, người ta tốt đẹp như vậy, thành tích thì giỏi, dáng vẻ xinh xắn, tính cách cũng tốt bụng.

Bọn họ nói hắn không xứng.

Mạc Kỳ từ trong ký ức quay về hiện tại, ánh mắt vốn ngây dại đờ đẫn trở nên sâu xa, hắn nhìn chằm chằm người trước mắt tựa nhìn đang nhìn con mồi, mang theo ý chiếm hữu và đầy xâm lược.

Cả người toát ra khí chất hung ác.

Như có linh cảm, thiếu niên cảm nhận được một ánh mắt khác. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy lớp trưởng đang nhìn về phía này, nhìn hắn.

Mạc Kỳ đáp lại bằng ánh mắt tà ác, có vẻ khıêυ khí©h. Sau đó, hắn vươn tay ra, vẫn đối diện với tầm mắt của lớp trưởng, ngay trong tầm mắt của người khác, hắn ôm lấy Lâm Chiêu đang ngủ.

Hắn thu lại ánh mắt, biết người kia vẫn nhìn về phía này. Hắn biết nên hắn cúi đầu tới gần Lâm Chiêu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống lông mày cô.

Hai nụ hôn, ba nụ hôn.

Giống như hôn người yêu một cách thân thiết, dáng vẻ hắn thâm tình, không kìm lòng hôn liên tục cô gái.

Mạc Kỳ ngẩng đầu cười với lớp trưởng. Hắn cười không lộ răng, chỉ có khóe miệng là nhếch lên.

Không hiểu vì sao, lớp trưởng có cảm giác, cậu hiểu được ý của Mạc Kỳ. Đó không phải là cười, đó là cảnh cáo.

Không! Sao lại có thể như thế? Hắn không phải là Mạc Kỳ sao? Mạc Kỳ mà luôn khiến người ta có cảm giác hắn không tồn tại, Mạc Kỳ mà gặp người sẽ quay đi không dám đối diện.

Sao hắn có thể dám làm ra việc như vậy?

Lớp trưởng nắm chặt chai nước, khiến nó biến dạng trong tay.

==============

Thả sao và cmt ủng hộ May nhé <3