Chương 7: Thủ da^ʍ

"Ưm ~ ư ~"

Tay phải của Mạc Kỳ gia tăng tốc độ di chuyển vật khổng lồ giữa hai chân, miệng thở hổn hển, gầm nhẹ đầy dâʍ ɖu͙©.

Hắn trống tay trái lên tường, nhắm mắt lại, dáng vẻ hưởng thụ say mê, cơ thể khẽ run.

"Ưm ~ Chiêu Chiêu, há mồm. Ư, thật giỏi."

Hắn tưởng tượng ra hình ảnh đáng yêu kia đang ngồi quỳ trước mặt hắn, ở dưới thân hắn thèm khát mở miệng nhỏ, ngoan ngoãn thiết tha ngậm côn ŧᏂịŧ hắn, giúp hắn xoa bóp, rồi dùng đầu lưỡi chơi đùa.

"Tuyệt vời, bé ngoan ~ Bé ngoan tiếp tục đi, liếʍ dươиɠ ѵậŧ anh, nào, Chiêu Chiêu ngoan ~"

Tần suất của tay phải nhanh hơn, vuốt ve qua lại.

"A ~ làm chết em!"

Đôi bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn, mềm mại, trông mảnh mai thon dài, nhưng vẫn nhỏ hơn so với hắn, hai bàn tay nho nhỏ, nắm lên mềm nhũn.

"Bé ngoan, tới đây, xoa trứng của ca ca, hôn nó, nhanh lên xoa ca ca trứng, nhanh lên bảo bối."

Tay trái dời khỏi tường, nhẹ nhàng xoa nắn tinh hoàn.

"Ưm ~"

Động tác kéo dài, nhiệt độ trong WC tăng cao, Mạc Kỳ cởϊ qυầи xuống một nửa, đối diện với bức tường, di chuyển lên xuống côn ŧᏂịŧ của chính mình.

"A ~"

Cuối cùng hắn bắn ra đầy tay chất lỏng trắng đυ.c.

Hắn nhắm mắt thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng. Khoảng mười mấy giây sau, hắn mới mở mắt, không chút ngạc nhiên khi thấy gạch sứ màu trắng.

Ánh mắt nhuốm đầy tìиɧ ɖu͙© dần trong sáng trở lại. Hắn bình tĩnh dùng khăn giấy, lau tay, bên dưới cơ thể, cử chỉ vô cùng tao nhã, ngông cuồng tự nhiên.

Hắn kéo quần, rửa tay, sửa sang lại khuôn mặt, sau đó đi ra khỏi WC. Lúc trở về thì gặp Lâm Chiêu, trong lòng bỗng giật mình.

"A, Mạc Kỳ." Lâm Chiêu chào hỏi, "Trưa nay cậu cũng không về à?"

Ánh mắt cô nhìn sang, tim hắn đập thình thịch, hoảng loạn cúi đầu, ánh mắt né tránh, nhỏ giọng nói: "Ừ." Sau đó lại vội vàng nói: "Tiết học buổi chiều sắp bắt đầu rồi, tôi về trước."

"Ừm." Lâm Chiêu đáp.

Sau đó Mạc Kỳ nhanh chóng rời đi, giống như là chạy mất dạng. Trên đường tay chân cũng loạng choạng, tim đập nhảy nhót không ngừng, hai tai và gương mặt nóng ran.

Hắn vừa nhìn thấy môi cô thì nghĩ ngay đến hình ảnh vừa rồi trong WC, cô quỳ gối dưới thân hắn, há mồm.

Nhưng thật sự cô rất đẹp, chỉ cần cười lên là muốn đè cô ngay xuống dưới thân.

Lâm Chiêu nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng của Mạc Kỳ thì khóe miệng giơ lên, hai mắt cong cong. Trước đó có nghe người khác nói qua, người bạn ngồi cùng bàn này của cô rất dễ thẹn thùng, sợ hãi, xấu hổ, xem ra là không sai.

Thật là rất đáng yêu.

Lâm Chiêu cười, cảm giác buồn ngủ cũng tan biến.

Mạc Kỳ chạy ra xa mới chậm dừng bước chân, trong lòng dâng lên du͙© vọиɠ mãnh liệt. Hắn quay đầu, thấy bóng dáng mảnh mai của cô gái càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ. Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt từ trong sáng trở nên sâu thẳm, chậm rãi có cảm xúc đặc biệt, lại có chút thâm trầm.

Hắn nghĩ...

Lâm Chiêu đang ngồi viết bài, đột nhiên cảm giác có người chọc vào tay, vừa quay đầu lại thì thấy dáng vẻ lúng túng của bạn cùng bàn.

"Ừm? Sao vậy?" Cô hỏi.

Mạc Kỳ có vẻ hơi khó xử: "Bút tôi hết mực, cậu có thể..."

"À." Lâm Chiêu chưa nghe xong đã biết là chuyện gì xảy ra, vì thế cô dứt khoát lấy ra một cây bút đưa cho hắn, "Đây."

"Cảm ơn."

Mạc Kỳ vươn tay định nhận lấy nhưng vô tình đυ.ng vào tay cô. Đột nhiên có một dòng điện từ ngón tay điên cuồng truyền ra, lan khắp người, tim hắn lại đập nhanh, trong nháy mắt hô hấp đều ngừng lại.

"Sao vậy?" Lâm Chiêu thấy hắn chưa nhận, khó hiểu quay đầu sang hỏi.

"Không có gì." Mạc Kỳ nhanh chóng cầm lấy bút, lần này thật cẩn thận không chạm vào tay cô. Không biết từ khi nào, một khi chạm vào cơ thể cô, cơ thể hắn sẽ có phản ứng, dường như có hàng trăm dòng điện kí©h thí©ɧ, khiến toàn bộ giác quan của hắn đều phấn chấn.

Trong lúc viết bài hắn hơi lơ đãng, đôi mắt nhìn gò má cô. Ánh mặt trời phủ lên hình dáng cô một tầng ánh sáng, cả người mềm mại ấm áp.

Ánh mắt hắn dần thâm trầm.

Người này, hắn muốn... làm cô.

==========

Thả sao và bình luận cho May nha các cô gái xinh đẹp <3