Chương 39

1127 Chữ Cài Đặt
Sáng sớm hôm sau, Lâm Chiêu tỉnh lại trên giường Mạc Kỳ, toàn thân đau nhức đến mức tựa như không phải là của mình. Nhưng quần áo vẫn còn nguyên mặc trên người, giữa hai chân cũng không có cảm giác dính dính, ngoại trừ có chút chua xót… Chắc sẽ không say rượu làm càn một lần nữa đâu?

Mạc Kỳ không ở trong phòng. Không hiểu tại sao Lâm Chiêu lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mặc dù không làm càn, nhưng không nhìn thấy Mạc Kỳ thì sẽ không xấu hổ, rất tốt.

Cô nhận được tin nhắn của Lương Chung.

Lương Chung đi rồi.

Tất cả mọi chuyện tối hôm qua thực sự giống như cơn bão mùa hè bất ngờ ập đến, không hề có bất cứ dự liệu trước nào, cũng không có bất cứ mục đích nào, chỉ giống như hậu quả sự kích động. Rồi sau cơn mưa trời lại sáng, sau chuyện đó, trong lòng mỗi người đều có một vách ngăn mỏng manh, còn có nỗi tiếc nuối hối hận không nguôi.

Nói thật, lúc anh ta hét lên câu nói đó, Lâm Chiêu không cảm động là giả.

Kể từ khi đi theo vào Lương gia, hay là từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành, cô vẫn luôn muốn có một người anh trai. Cô cũng đã từng chờ mong có thể trở thành anh em thực sự với Lương Chung, một mối quan hệ anh em rất tốt.

Sáng hôm sau, Lâm Chiêu nhận được tin nhắn của Lương Chung. Anh ta xin lỗi, anh ta đã đi rồi, anh ta bảo cô hãy về nhà đi. Ký tên- Anh trai.

Lâm Chiêu cảm thấy sống mũi hơi chua xót.

Cùng lúc đó, Mạc Kỳ và Lương Chung đang ở cùng nhau.

Bốp. Mạc Kỳ chịu một đấm của Lương Chung, không hề chống trả.

“Chậc, cũng dùng sức quá nhỉ.’’ Mạc Kỳ sờ sờ mặt, vô cùng đau đớn.

Lương Chung đẩy người vào tường: “Tốt nhất cậu đừng trở trò bịp bợm gì ở đây, nếu như dám đối xử không tốt với cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!’’ Anh ta không cao bằng Mạc kỳ, nhưng khí thế lại không hề kém cạnh chút nào.

Mạc Kỳ cười cười, đẩy anh ta ra: “Sao tôi có thể đối xử không tốt với cô ấy được chứ.’’ Cậu vặn vặn cổ hoạt động gân cốt, nói với Lương Chung: “Đến lượt tôi.’’

Bốp. Lương Chung cũng bị một đấm.

“Cú đấm này, không có ý gì khác, chỉ là quà tạm biệt. Hy vọng sau này anh đừng bao giờ trở lại nữa, có trở lại cũng đừng đến quấy rối thế giới hai người của chúng tôi nữa.’’

Lương Chung nhíu mày, siết chặt nắm đấm.

Mạc Kỳ nhìn thấy, nhướn mày: “Còn muốn?’’

“Cút.’’ Lương Chung nổi giận.

Mạc Kỳ hừ một tiếng: “Nghe nói công ty của anh vừa mới thành lập, đang thiếu vốn đầu tư, Mạc thị đầu tư cho anh một chút tiền nhé, thế nào? Anh vợ?’’

Cách xưng hô này thật đúng là…

“Ai là anh vợ của cậu?’’ Lương Chung nhíu mày, nắm chặt tay, đôi môi mấp máy, có vẻ như không cam lòng.

“Dù sao cũng là chuyện sớm muộn?’’ Mạc Kỳ thản nhiên nói, đó cũng là sự tự tin và khát vọng: “Tôi sẽ không buông tay đâu.’’

Cho nên cô không thể gả cho người khác, cô chỉ có thể ở bên cạnh cậu.

“Đồ điên.’’ Lương Chung mắng.

“Đúng vậy, tôi là một kẻ điên.’’ Mạc Kỳ lại cười, nụ cười vô lại, “Cho nên, đừng bao giờ chọc tức một kẻ điên.’’

Lâm Chiêu cảm thấy mình đã quên mất một chuyện rất quan trọng, chuyện này lại càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết khi cô nhìn thấy màn hình lớn trong phòng Mạc Kỳ.

Cô vô tình chạm phải chiếc điều khiển từ xa, màn hình hiện ra, hình ảnh trở nên rõ ràng và sau đó hiện ra trước mặt cô.

Cô mở to hai mắt, không thể tin được giật mình nhìn chằm chằm.

Là phòng của cô?

Mạc Kỳ theo dõi phòng của cô? Sao Mạc Kỳ có thể theo dõi phòng của cô?

Nhìn vào góc độ kia dường như là ở trên trần nhà phía sau cánh cửa, có thể bao quát toàn bộ hình ảnh trong phòng của cô.

Vậy những lúc cô thay quần áo ở trong phòng, làm đủ thứ chuyện trong phòng ngủ, cậu ở bên này cũng có thể nhìn thấy tất cả?

Rốt cuộc… Còn chuyện gì nữa?

Đầu óc Lâm Chiêu nhất thời trở nên trống rỗng, đủ mọi cảm xúc đan xen lẫn lộn với nhau, cô không thể tìm được bất cứ lối thoát nào.

Những lời nói của người bạn tốt đột nhiên vang lên trong đầu cô…

“Nếu như Mạc Kỳ không phải là người dịu dàng như cậu nhìn thấy bên ngoài thì sao?’’

Mạc Kỳ mở cửa, hai người nhìn nhau.

Trong mắt Lâm Chiêu vẫn tràn ngập vẻ ngạc nhiên chưa thể tiêu tan và sự hoảng sợ không thể che giấu được, trái tim Mạc Kỳ ngưng động, ánh mắt khẽ chuyển động thì nhìn thấy hình ảnh trên màn hình lớn.

“Chiêu Chiêu.’’ Cậu vội vàng đi đến bên cạnh cô, vẻ mặt hoảng hốt.

Lâm Chiêu né tránh bàn tay đang đưa đến đây của cậu, sau đó lui một bước kéo dài khoảng cách với cậu, ánh mắt trở nên xa cách.

Hai tay Mạc Kỳ dừng lại giữa không trung, trái tim bị bao vây trong cảm giác hoảng loạn. Đừng, đừng đẩy cậu ra như vậy, đừng.

“Anh… Đang theo dõi tôi sao?’’

Giọng nói Lâm Chiêu lạnh lùng, có phần xa cách và thờ ơ.

Mạc Kỳ liên tục lắc đầu: “Em nghe anh nói Chiêu Chiêu, không phải, anh chỉ là… Em nghe anh nói.’’

“Anh còn tráo đổi nội y của tôi, đúng không?’’

Cô lạnh lùng nhìn cậu, lúc này giống hệt như một vị thẩm phán nghiêm khắc.

“Trước đó,’’ Lâm Chiêu nuốt xuống hơi thở đang mắc kẹt trong cổ họng, nói: “Giờ nghỉ trưa hôm đó tôi cảm thấy khác thường, là anh làm sao?’’

Cô vừa dứt lời, Mạc Kỳ sững sờ tại chỗ, ánh mắt thất thần, tựa như một tên tội phạm bị tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quất roi, hoảng hốt sợ hãi, bất lực.

“Không phải, Chiêu Chiêu, em nghe anh nói…’’ Cậu muốn nắm tay cô, nhưng cô lại nghiêng người né tránh, cuối cùng cậu cũng không thể bắt lấy.