Chương 27

“Anh Mạc Kỳ, mau vào đi nào ~”

Thiếu nữ uốn éo cái eo thon ngồi phía trên cậu, dáng dấp câu người, khẽ nhếch miệng, nước bọt thuận theo khóe miệng chảy xuống vài giọt. Cô ê ê a a, nhiệt tình như lửa, lắc mông đưa vật khổng lồ của cậu hướng vào bên trong tiểu huyệt của cô, cơ thể đè xuống, hai bên ngực lớn dán chặt lấy ngực cậu, phóng đãng mà cọ.

“Anh Mạc Kỳ nhanh động đi ~”

Mạc Kỳ xoay người đặt cô dưới thân, tư thế nữ dưới nam trên, cậu nắm giữ quyền chủ động.

Hai tay Lâm Chiêu rủ xuống hai bên, tóc tán loạn trên giường, cười híp mắt nhìn cậu: “Anh Mạc Kỳ thật là giỏi nha.” Cô nói.

Mạc Kỳ nhớ tới cơn giận ngày hôm nay, giống như phát cáu mà bóp chặt eo của cô, dươиɠ ѵậŧ hung hăng xuyên qua, cắm vào bên trong cơ thể cô.

Cậu không vừa lòng, cậu muốn cᏂị©Ꮒ, cậu muốn cᏂị©Ꮒ, chơi cô, chơi chết cô.

Hô hấp của cậu dồn dập, động tác dưới thân không ngừng, mồ hôi tinh tế trên lông mày rơi xuống, rớt xuống trên gò má của cô. Cậu mắt mở trừng trừng nhìn chằm chằm vào giọt mồ hôi kia, cảm xúc dưới thân chặt chẽ đến mất hồn.

“Ô ~ A ~”

Âm thanh mềm mại nhỏ nhẹ của thiếu nữ truyền vào trong tai cậu, kí©h thí©ɧ thần kinh của cậu.

“Đồ dâʍ đãиɠ, có phải là em thiếu cᏂị©Ꮒ không.” Giọng nói của cậu trầm thấp khàn khàn, trong mắt ẩn giấu một đốm lửa.

“Anh thấy em chính là thiếu cᏂị©Ꮒ.” Cậu cúi đầu xuống, giống như ngọn gió lớn nóng nảy điên cuồng, xâm nhập tiến công mà đến, bỗng nhiên chặn lấy môi cô, cơn giận đó điên cuồng quét sạch khoang miệng của cô.

Cắn nát cô, xé rách cô, chơi cô.

“Ô ô ô...” Âm thanh của thiếu nữ rời rạc trong miệng đang quấn quýt của hai người.

Hai cánh tay của cậu dùng tư thế chiếm hữu tuyệt đối mà ôm chặt thân thể cô, eo mông phát lực, từng chút từng chút khuấy động hoa huyệt của cô, cắm vào, chơi cô.

Không đủ, không đủ.

Cậu siết chặt cường độ, hận không thể khảm cô vào trong thịt của mình.

Không đủ.

Cậu quấn lấy cô, ôm lấy cô lăn vài vòng trên chiếc giường lớn, thay đổi tư thế, không ngừng mà làm thêm một lần nữa.

Sau khi cậu bắn ra thì cảm thấy vừa lòng thỏa ý.

Nhưng cũng chỉ trong một cái nháy mắt mà thôi.

Cảm giác dinh dính đầy cả bàn tay, cậu mở mắt nhìn thấy một màu đen kịt. Thiếu nữ đã không thấy đâu nữa.

Lại là mơ.

Bên tai cậu nghe thấy rõ ràng, là tiếng hô hấp tìиɧ ɖu͙© chậm trùng của cô, là dục niệm.

Cậu trở mình, nằm lỳ trên giường, nhiệt huyết dâng trào chống lên trên chiếc giường mềm mại, cậu nhắm mắt lại, tay phải một lần nữa phủ lên, bắt đầu sục có quy luật.

Hô hấp vừa thô lại gấp.

“A, Chiêu Chiêu, Lâm Chiêu, Chiêu Chiêu, a...”

Một lần nữa có được không.

Sáng sớm, Mạc Kỳ ngâm mình trong bồn tắm, nước trong đó là nước lạnh.

Hai cánh tay của cậu dựa vào thành bồn tắm, ánh mắt không có tiêu điểm mà nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, dáng vẻ lãnh khốc.

Cậu chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tóc ươn ướt, từ phòng tắm đi ra. Về đến phòng mở màn hình máy tính ra, dáng vẻ thiếu nữ ngủ say trên giường hiện ra. Đường nét khuôn mặt của cậu lại càng cứng ngắc. Cậu đến gần, ngồi trước sô pha nhìn chằm chằm vào màn hình.

Lâm Chiêu rời giường.

Cô ngáp một cái, cô vén chăn lên, cô ngồi dậy, cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Cậu không nhìn thấy nữa.

Mạc Kỳ thầm nghĩ, có lẽ lần sau lúc qua đó, cậu nên tìm một cơ hội gắn một cái camera trong nhà vệ sinh của cô.

Lâm Chiêu đi ra rồi. Cô tìm quần áo, cô cởϊ qυầи áo, cô thay quần áo.

Thân thể của cô bại lộ trước mặt cậu.

Mạc Kỳ không chớp mắt một cái nào.

Cậu cứng rồi.

Phía trước khăn tắm dựng lên một đường cong, Mạc Kỳ cúi đầu liếc nhìn, tay phải sờ sờ, cậu khẽ nói: “Đừng có gấp, chẳng mấy chốc tao sẽ để mày ăn no, tao bảo đảm.”

Nhất định sẽ cho mày ăn no nê.

Ánh mắt cậu sâu thẳm, ánh mắt dường như cách màn hình, rơi xuống trên người thiếu nữ.

Sau đó nữa, tâm tình xấu của buổi sáng liền bắt đầu từ đây.

Tiếng gõ cửa, sau đó là một giọng nói.

“Lâm Chiêu, em là heo sao, heo còn dậy sớm hơn em đấy có được không.” Đột nhiên xuất hiện một giọng nói không hài hòa. Mạc Kỳ nhìn thấy động tác của thiếu nữ dừng lại, nhanh chóng mặc quần áo đàng hoàng, liếc mắt về phía nơi cửa một cái, nói lầm bầm: “Rõ ràng là dậy rất sớm có được không.”

Tay Mạc Kỳ nắm chặt, đùng một cái đứng dậy, vỗ mạnh qua bên cạnh làm những thứ đồ có thể chạm đến văng ra ngoài. Điều khiển từ xa rơi trên sàn nhà, vỡ nát thành nhiều mảnh.

Lương Chung?

Tính là chó má gì!