Chương 26

1219 Chữ Cài Đặt
Hai người trên đường một trước một sau, Lâm Chiêu đi phía trước, Mạc Kỳ đi theo sau. Cô đi nhanh cậu cũng đi nhanh, cô đi chậm cậu cũng đi chậm, cẩn thận duy trì một khoảng cách cố định, không xa không gần.

Đi lên lầu, Lâm Chiêu đứng ở cửa nhà mình, bước chân dừng lại, lại lần lữa không móc chìa khóa ra, dường như đang chuẩn bị gì đó.

Mạc Kỳ đứng ở bậc thang thấp hơn cô 4 bậc, hai tay bất an mà nắm chặt lại, cúi thấp đầu.

Cô bắt nạt cậu sao? Cũng không có đâu nhỉ? Vì sao cậu lại như vậy chứ?

Lâm Chiêu xoay người, gương mặt hướng về phía Mạc Kỳ, trông thấy cậu co cơ thể lại, hận không thể lùi ra sau thêm mấy bước.

“Cậu đứng cách xa như vậy làm gì?” Lâm Chiêu có chút bực bội.

“Cậu... còn giận không?” Giọng nói của Mạc Kỳ cũng thận trọng.

“Tớ giận cái gì?”

“Sau này tớ sẽ không gần gũi với cô gái khác như vậy nữa.” Giọng nói của anh có chút sốt ruột.

“Đâu có liên quan gì tới tớ.” Lâm Chiêu quay đầu lại, lấy chìa khóa ra, ở nơi cậu không nhìn thấy mà nhếch khóe miệng lên.

“Tớ tớ tớ... tớ sẽ chịu trách nhiệm với cậu!” Giọng nói của cậu nghe qua có một loại ý vị liều lĩnh, giống như hô lên đến mức tan nát cõi lòng, tràn đầy ý cam kết.

Lâm Chiêu nghĩ, à, nếu như những lời này Mạc Kỳ nói ra được, vậy thì nhất định là thật.

“Tùy cậu.” Cô cố ra vẻ gương mặt lạnh lùng, tay chuyển động, khóa cửa mở ra. Lâm Chiêu đang muốn đẩy cửa vào trong, nhưng không ngờ cửa từ bên trong mở ra, lực của cô bị hụt, cả người đổ về phía trước.

Mạc Kỳ nóng ruột, chân dài nhảy về trước hai bước lên bốn bậc thang, lúc đi lên lại bị cảnh tượng trước mắt kí©h thí©ɧ.

Lâm Chiêu kinh hãi kêu ôi chao, sự lăn lộn trên mặt đất trong dự đoán lại không tới, cô nhìn thấy bóng dáng xuất hiện trước mắt sau khi cửa mở, trong lúc nhất thời bất ngờ và không ổn định, đầu óc bối rối, thân thể càng luống cuống, thẳng tắp đổ vào trong ngực người kia.

“Sao lại không cẩn thận như vậy.” Giọng nói người kia nghiêm túc, nhíu mày, tay lại dùng cách thức bảo vệ tuyệt đối mà vững vàng đón lấy cô.

Sau đó trước mắt anh ta tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Là một nam sinh.

Anh ta nhíu mày, ánh mắt của người tới khiến anh ta không thích. Anh ta đỡ Lâm Chiêu đứng lại, ra vẻ muốn đóng cửa lại. Đột nhiên tay của người tới nắm lấy cánh cửa, động tác đóng cửa của anh ta nhận lấy sự trở ngại.

Sức lực còn rất lớn? Lương Chung dừng lại, liếc Mạc Kỳ một cái.

Mạc Kỳ sắp điên rồi. Người đàn ông này là ai? Vì sao anh ta lại ở trong nhà Lâm Chiêu? Anh ta đây là làm gì vậy? Anh ta đang ôm Lâm Chiêu. Tại sao anh ta có thể ôm Lâm Chiêu chứ? Tại sao có thể!

Mạc Kỳ chống mở rộng cửa, tay kéo lấy tay của Lâm Chiêu kéo cô lên, kéo qua. Hai mắt giống như bốc lửa, hung dữ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Lương Chung tiến lên một bước, gỡ bàn tay lôi kéo Lâm Chiêu của Mạc Kỳ, giọng điệu rất lạnh lùng: “Cậu là ai?”

Lâm Chiêu cuối cùng cũng ổn định, Lương Chung xuất hiện ở đây vẫn khiến cô hơi kinh ngạc và khó hiểu.

“Sao anh lại tới đây?” Cô hỏi Lương Chung.

Bọn họ còn quen biết? Xem ra còn rất quen thuộc? Mạc Kỳ bị lạnh nhạt trong lòng một hồi căm hận, thật là hận, hận không thể xé nát người đột nhiên xuất hiện này.

Bước chân Lương Chung khẽ động, rất khéo léo mà ngăn ở giữa Lâm Chiêu và Mạc Kỳ. Anh ta nhìn Mạc Kỳ, hỏi Lâm Chiêu: “Người này là ai?”

“Bạn học.” Cô nói.

Bạn học à. Ha ha. Mạc Kỳ cảm thấy mình cách việc bùng nổ không xa nữa.

“Bạn học, vì sao lại ở đây?” Ánh mắt Lương Chung giống như dò xét, quan sát Mạc Kỳ từ đầu tới đuôi một lần.

“Cậu ấy sống ở đối diện.” Lâm Chiêu đáp.

Không coi ai ra gì như vậy à. Mạc Kỳ nắm chặt nắm đấm, hai người bọn họ nói chuyện với nhau không coi ai ra gì như thế, tán gẫu mà quăng cậu qua một bên, thật sự rất khiến cho người ta khó chịu đấy.

Bạn học sống ở đối diện? Lương Chung nheo mắt lại, cảm xúc bất thiện từ trong ánh mắt bộc lộ ra, anh ta nhìn chằm chằm Mạc Kỳ.

Mạc Kỳ cũng nhìn chằm chằm anh ta giống như vậy.

Lâm Chiêu không chú ý tới tia lửa lập lòe trong không khí, cô chỉ lo lắng một vấn đề: “Sao anh lại ở đây?”

Lương Chung quay đầu: “Nhà bố anh mua, anh không thể tới?”

“Không phải, ý của em là, sao anh lại đột nhiên tới?” Lâm Chiêu nghĩ, miệng người này vẫn thối như xưa.

“Quay về xử lý vài việc, qua đây xem một chút.” Nói xong anh ta nhìn Mạc Kỳ một cái, tiếp tục nói: “Như vậy xem ra, anh phải ở đây một thời gian ngắn rồi.”

Lâm Chiêu nhìn anh ta, nhìn Mạc Kỳ, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, giới thiệu với Mạc Kỳ: “A, đây, Lương Chung, anh trai... tớ. Anh kế.” Phía sau Lâm Chiêu nhỏ giọng nói thêm hai chữ.

A, cuối cùng cũng nhớ ra bên cạnh còn có một người là cậu?

Vẻ mặt của Mạc Kỳ biến hóa, trên mặt tràn ra nụ cười, cẩn thận và áy náy vừa phải, thấp giọng chào hỏi: “Chào anh trai.”

Lương Chung ghét bỏ liếc cậu một cái, giọng điệu căm ghét giống như ánh mắt: “Ai là anh trai cậu.” Anh ta kéo Lâm Chiêu qua đi vào trong: “Cậu ngược lại có bản lĩnh rồi, cô nam quả nữ ở cùng với nhau. Lâm Chiêu có phải em còn muốn yêu sớm không?”

“Anh làm gì vậy? Anh véo em?” Lâm Chiêu giãy giụa, quay đầu vẫy vẫy tay với Mạc Kỳ: “Mạc Kỳ cậu về trước đi.”

Mạc Kỳ rất ngoan ngoãn mà gật gật đầu. Sau đó, trút bỏ nụ cười, vẻ mặt cậu bất thiện, mắt dường như muốn nhìn chằm chằm lủng một lỗ sau lưng Lương Chung.

Anh kế à, hóa ra là anh kế của Lâm Chiêu.

Anh kế, không có quan hệ máu mủ, đó.

À. Khóe miệng Mạc Kỳ cong lên một đường cong, nhưng không có ý cười, hơi thở âm trầm.

Trái tim gần như nổ tung.

Như vậy sao mà được chứ.

Trở ngại, trở ngại, tất cả đều là trở ngại!