Chương 9

Buổi tối, khi xe ô tô chạy lại trong hầm đỗ xe đã là khoảng sáu bảy giờ. Trên đường trở về, từng ngọn đèn đường sáng lên, sau một ngày dạy kèm, tâm trạng của Hứa Ôn đã rất mệt mỏi.

Anh ấy lấy một viên kẹo ngậm làm dịu cổ họng, thường thì anh chỉ ghé vào quán ăn nhanh bên đường để giải quyết bữa tối qua loa. Nhưng hôm nay lại khác, bởi vì trong nhà có thêm một con thỏ mới, dường như anh không thể cẩu thả chuẩn bị bữa tối. Anh ấy đã mua một ít rau và trái cây trong siêu thị, khi anh đi qua cửa hàng bánh mì cũng mua một ít bánh mì nướng giòn — nghe nói đối với thỏ, đó là một món thức ăn nhẹ tốt.

Đợi đến khi Hứa Ôn mở cửa tiến vào, ngay lập tức thấy một hình bóng lao đến.

"Hứa Ôn!"

Trước Hứa Ôn là Nhung Nhung tóc dài, mặc áo thun trắng và quần jean. Thậm chí cả hai chân cũng đều treo ở bên hông anh, túi bánh mì trong tay Hứa Ôn rơi xuống đất. Anh có chút lảo đảo đỡ lấy cửa, nhưng sau đó anh mỉm cười ôm lấy Nhung Nhung.

"Sao, đói bụng?"

"Đã có cỏ ba lá mà anh mua." Nhung Nhung nghiêng đầu qua và hôn anh một cái.

"Em đã nghĩ về anh, Nhung Nhung rất nhớ Hứa Ôn."

Hứa Ôn bỗng dưng hoá đá.

Mũi Nhung Nhung nhẹ nhàng cọ vào anh. "Hứa Ôn không thích sao?"

"Nhưng đây là..."

"Em đang hôn anh đấy, con người thích hôn và ôm đó, phải không?"

Nhung Nhung lại vui vẻ cọ cọ vài lần nữa, đôi tay kia của Hứa Ôn không biết đặt ở đâu nữa. Anh cố gắng hạ mình xuống để nhặt túi bánh mì lên, sau đó ôm Nhung Nhung treo trên người và bước vào phòng khách.

"Phải không?" Nhung Nhung vẫn kiên trì hỏi anh, "Nhanh nói đi, em ghi lại."

"Ừ, đúng vậy."

Có thể thấy Nhung Nhung rất vui sướиɠ vì anh trở về, nếu anh từ chối, chú thỏ nhỏ đáng thương này sẽ không khỏi buồn bã.

Hứa Ôn đặt túi bảo vệ môi trường đựng rau củ quả lên kệ, một tay ôm Nhung Nhung, rồi sau đó mò mẫm để ngồi xuống ghế sô pha. Nhung Nhung vẫn đang ngồi ngang trên đùi anh, ôm chặt, đuôi thỏ run rẩy.

"Anh về muộn."

"Anh đi siêu thị mua đồ ăn cho em đấy." Hứa Ôn vô cùng bất lực, đặt tay trên lưng Nhung Nhung xoa nhẹ. "Đứng lên, anh nấu cho em ăn."

"Không cần." Nhung Nhung lắc đầu.

"Vậy thì em muốn gì?"

Nhung Nhung vùi đầu vào hốc vai anh, thoáng cái thoải mái cọ cọ. "Chỉ cần như vậy, được ở bên Hứa Ôn."

Hứa Ôn mặc cho cậu cọ cằm ngứa ngáy, cười ra tiếng. "Nhưng anh chỉ đi ra ngoài một vài giờ thôi mà."

"Đã lâu lắm rồi."

Phòng khách không bật đèn, bầu không khí trong phòng tối mờ, chiếc ghế sô pha êm ái lõm xuống, tĩnh lặng chỉ có thể nghe thấy hơi thở và tiếng kêu rên nhỏ của thỏ. Hứa Ôn lấy tay gối đầu ngửa ra sau, cảm thấy ngày hôm nay hình như cũng không còn mệt mỏi như trước nữa.

Anh lại cảm thấy ẩm ướt ở cổ, nhìn xuống, thấy Nhung Nhung nhịn không được liếʍ liếʍ yết hầu của mình, mái tóc dài của cậu buông xuống rơi xõa hai bên.

"Nhung Nhung, không thể như vậy." Anh nhanh chóng đưa tay để ngăn cản.

"Tại sao?" Nhung Nhung giơ tay sờ vào. "Nhô lên, cứng rắn."

"Em cũng có, cái này gọi là yết hầu."

"Ồ," Nhung Nhung lúc này mới gật đầu, "vậy là cảm giác của yết hầu à. Thế tại sao, không thể như vậy?"

"Bởi vì..." Hứa Ôn ho nhẹ một tiếng, cuối cùng anh quay người nhìn cậu, từ trong túi móc ra một cái dây buộc tóc, buộc lại mái tóc dài tán loạn của cậu. "Ừm, sau khi chạm vào, sẽ có phản ứng khác."