Chương 10

Sau khi biến thành hình dạng con người, tóc của Nhung Nhung cũng dài. Hứa Ôn bỗng nhiên nhớ đến lúc mở cửa phòng tắm, bóng dáng gầy gò trắng nõn kia bị mái tóc dài che đi hơn phân nửa, ánh mắt nhìn về phía anh còn không biết việc gì, bối rối hiểu biết, Hứa Ôn cảm thấy có trách nhiệm dạy Nhung Nhung. Có những việc không nên tùy tiện làm với người khác, cũng không thể tỏ ra quá thân mật với tất cả mọi người.

"Ngoan, đứng lên đi."

Nhung Nhung lưu luyến từ trên người Hứa Ôn đứng lên, nhưng sau đó, cậu theo anh vào bếp.

"Thử cái này đi." Hứa Ôn đưa bánh mì nướng giòn cho cậu.

"Cái này là gì?" Ánh mắt của Nhung Nhung lại trở nên sáng hơn, cậu cầm bánh lên ngửi ngửi mùi thơm của nó. Cậu ngồi xuống bên bàn ăn, cúi đầu cắn một miếng, hai chân vui vẻ đung đưa. "Ngon quá!"

Hứa Ôn lắc đầu, không thể nào nén được nụ cười.

Không mất nhiều thời gian, Hứa Ôn tự làm một bữa tối đơn giản cho mình và chuẩn bị một bát canh rau cho Nhung Nhung. Sau khi cả hai ngồi xuống, anh bắt đầu hướng dẫn cách sử dụng đũa và muỗng cho Nhung Nhung.

"Thỏ các em thường thể hiện tình cảm của mình với nhau như thế nào?" Anh thăm dò hỏi.

"Ừ..." Nhung Nhung vụng về nhấp thìa canh, cẩn thận đưa lưỡi liếʍ liếʍ, sau đó, cậu học theo cách Hứa Ôn đang làm và chuyên nghiệp đưa thìa vào miệng, cho nước canh đầy miệng. "Lông trên đầu, em thường chải, hoặc là lỗ tai."

Hứa Ôn đang muốn rút khăn ăn, nhưng trước khi anh kịp làm gì, Nhung Nhung đã liếʍ liếʍ môi, ăn sạch bát canh. "Hứa Ôn muốn thử không?"

"Không thể nào được."

"Cũng có thể," Nhung Nhung tiến lại gần và nhẹ nhàng cắn cắn lỗ tai anh, sau đó liếʍ liếʍ, hơi thở ấm nóng lan tỏa. "Nhưng Hứa Ôn và chúng ta khác nhau, tai."

"..."

Cặp tai thỏ tò mò khẽ động, Hứa Ôn đột nhiên quay đầu, dùng bàn tay đẩy đầu Nhung Nhung ra. "Trước hết, em nên ăn canh đã."

"Không muốn ăn Hứa Ôn à?"

"...Ăn sau." Hứa Ôn biết con thỏ này đang hỏi "Hứa Ôn không muốn ăn à?", ít nhiều có chút bất đắc dĩ. Anh đứng lên bắt đầu dọn dẹp phòng khách và phòng ngủ, luôn cảm thấy con thỏ này có chỗ nào khác với ngày hôm qua.

Nhung Nhung giật giật lỗ tai, nghi hoặc nhìn Hứa Ôn đi ra ngoài.

Cho đến khi nước vòi sen "xào" mở ra trong phòng tắm. Hứa Ôn nằm trên giường gối tay đọc sách.

Nhớ đến nụ hôn ướŧ áŧ trên khuôn mặt mình khi vừa bước vào, nghĩ đến Nhung Nhung vừa mới ẩm ướt liếʍ qua vành tai, không hiểu tại sao hô hấp của anh trở nên không ổn định.

Có lẽ do anh sống một mình quá lâu, tâm tư rối loạn. Hứa Ôn không còn tâm trí để đọc sách nữa, người và thỏ tương tác khác nhau, nhưng Nhung Nhung cái gì cũng không biết.

Anh lấy máy tính bảng muốn xem Nhung Nhung đã làm gì vào ngày hôm nay. Tuy nhiên, ngay sau khi mở khóa là một hình ảnh rất ấn tượng trong bộ sưu tập.

"..."

Anh đã nhầm, Nhung Nhung thì vẫn biết gì đó.