Nhung Nhung dường như sợ nếu anh không sờ thì sẽ bỏ rơi mình, cuối cùng Hứa Ôn chỉ có thể bất đắc dĩ theo ý Nhung Nhung, ngẫm lại cũng đúng, cậu vẫn chỉ là một con thỏ nên không có gì sai với việc để chủ nhân sờ mông.
Cuối cùng, Hứa Ôn đã giúp Nhung Nhung tắm xong, đưa cậu ra khỏi bồn tắm, sau đó tìm cho cậu một chiếc áo thun, mặc lên người cậu vẫn còn hơi lớn.
Nhung Nhung ngồi trên giường trong phòng khách, nhìn Hứa Ôn cúi đầu băng bó vết thương ở mắt cá chân mình, ngửi ngửi quần áo trên người, có mùi của Hứa Ôn, thơm quá.
Đôi tai thỏ của Nhung Nhung nhấp nháy, cho thấy tâm trạng của cậu rất tốt.
"Như vậy thì sao?" Hứa Ôn buông mắt cá chân xuống, băng gạc được bọc rất đẹp, "Nói đi cũng phải nói lại, vết thương này làm sao mà có?"
"Có một bọn trẻ con lấy đá ném em, ném rất nhiều lần."
Hứa ôn sửng sốt, "Vậy thì em không thể..."
"Em không mạnh như các bậc quỷ lớn ở hội giám sát," Nhung Nhung cúi đầu chơi đùa với đầu ngón tay của mình, cậu hiện tại còn không có yêu lực, chỉ có thể biến hình bằng thuốc, "Em rất yếu đuối."
Vẻ mặt Hứa Ôn có chút đau lòng.
Thì ra không khác biệt nhiều so với một con thỏ bình thường, đó là lý do tại sao cậu lại trở nên bất hạnh đến như vậy, lẩn trốn bên cạnh thùng rác.
Nhung Nhung mím môi, sờ sờ đầu Hứa Ôn, "Bây giờ không đau nữa."
Cậu nhìn Hứa Ôn dọn dẹp phòng cho mình, phơi chăn, phòng ở hướng nam, rèm cửa kéo ra ánh sáng, có một bàn làm việc và tủ quần áo, trang trí đều rất đơn giản.
Hứa Ôn vẫn luôn bận rộn, như thể anh ấy thực sự không có ý định vứt bỏ cậu.
"Đừng lo," Hứa Ôn trả lời ánh mắt theo dõi của cậu, "Dù cho em đã biến thành con người, anh cũng không sẽ đuổi em đi."
Nhung Nhung rất nghiêm túc gật gật đầu, "Em sẽ ăn ít thôi."
Hứa Ôn nở nụ cười, "Không cần phải thế."
"Anh thật tốt bụng."
"Chúng ta mới gặp nhau, anh cũng không có quà gì cả," Hứa Ôn lấy ra một cuốn sổ từ ngăn kéo, hôm qua vừa mới mua từ cửa hàng sách, "Khi em rảnh, em có thể vẽ hoặc làm gì em muốn."
Nhung Nhung nhận lấy, tò mò lật xem.
"Đây là máy tính bảng, em có thể học cách sử dụng nó để nhanh chóng hiểu rõ thế giới này." Hứa Ôn vẫy tay, bảo cậu lại gần.
Cậu ngồi lên ga giường, cúi đầu xem, lập tức để lộ mông dưới áo cùng với cái đuôi thỏ.
Nhung Nhung không mặc quần, Hứa Ôn dời ánh mắt ho nhẹ một tiếng, sau đó hạ mắt, thấy Nhung Nhung đang ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm.
"Anh muốn sờ không?"
"Không cần..."
"Không sao, anh có thể sờ," Nhung Nhung nhanh chóng vén áo phía sau lên một chút, cậu biết con người đều thích sờ chúng. "Hứa Ôn có thể sờ thoải mái."
"Thật sự, không cần..."
*Lời của editor:
Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.