Chương 4

"Em..." Hứa Ôn sửng sốt.

"Em... em là thỏ tinh," Nhung Nhung chậm rãi nằm sấp trong bồn tắm, đưa tay đặt lại chậu nước bị đánh ngã, cử chỉ còn hơi ngớ ngẩn, "Em... lần đầu biến hình, nên không rành lắm..."

Hứa Ôn nhìn một lát mới lấy lại tinh thần, "Thỏ tinh?"

"Ừm..."

Vòi sen lại trút nước, chỉ là lần này không phải vào chậu mà là ở trong bồn tắm.

Nhung Nhung nhúng đầu vào trong nước ùng ục sủi bọt, sau đó cậu đỏ mặt thò đầu ra, Hứa Ôn mới bắt đầu tận tâm giúp cậu tắm rửa, ngón tay vuốt ve sống lưng, làm cậu run rẩy, vùi đầu xuống thấp hơn.

"Sờ... thích lắm."

Tay Hứa Ôn hơi chậm lại, bất đắc dĩ lắc đầu, anh chỉ muốn đưa chú thỏ hoang ven đường về nhà, sao sau khi đưa về lại biến thành người.

"Chờ em tắm sạch, anh đưa em về nhà?"

"Nhà?" Nhung Nhung sửng sốt, "Em không có nhà."

Đuôi thỏ dưới nước lại bắt đầu run lên, có vẻ hơi căng thẳng. Hứa Ôn không khỏi vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve, đối diện với ánh mắt trông chờ của Nhung Nhung đang quay đầu lại, đôi mắt ấy giống như hồng bảo thạch, rất đẹp.

"Nhưng em là người sống lớn..."

"Em sẽ để anh sờ," Nhung Nhung cố gắng nói chuyện, nắm lấy tay anh đặt lên mông, "Anh đừng vứt em đi, đừng vì em biến thành người mà mà ghét bỏ em, em không có nhà."

"..."

Nhung Nhung nắm tay Hứa Ôn, nắm chặt hơn, lòng bàn tay ấm áp của anh phủ lên mông, cậu cố gắng nói dứt khoát, "Cầu xin anh, đừng vứt bỏ em, em thật sự thật sự dễ nuôi lắm"

"Em trước tiên đừng như vậy,"

"Làm ơi, anh Hứa," đồng tử màu đỏ giống như viên ngọc lấp lánh, đầy nước mắt như muốn khóc, giọng điệu cầu xin mang theo rối loạn, "Bọn hò đều không cần em, em không muốn... không muốn bị vứt bỏ nữa, nhiều lần, bọn họ đều..."

"... Được rồi," Hứa Ôn hơi giật mình, sau đó rút tay ra, vuốt ve đầu cậu bé, "Anh sẽ không vứt em đi. Ngoan, đừng lo lắng."

"Thật không?"

"Thật," Hứa Ôn thở dài, anh vốn chỉ muốn nhặt thỏ về, nhưng bây giờ khi nó biến thành con người nếu anh lại từ chối, đối với nó mà nói hiển nhiên có chút không công bằng. "Em ở lại, nhưng tốt nhất đừng để ai thấy tai và đuôi của em."

Nhung Nhung dùng sức gật đầu, giơ tay lau mắt.

"Và còn điều này," Hứa Ôn nhìn xuống, "Không thể để cho người ta tuỳ tiện sờ mông, hiểu chứ?"

"Tại sao?" Nhung Nhung ngạc nhiên.

"Ừm," Hứa Ôn cười giải thích, "Chỉ có những người thân thiết mới được sờ vào chỗ đó."

"Anh đưa em về nhà, anh rất thân thiết," Nhung Nhung lại nắm chặt tay anh, sờ lên cái đuôi thỏ trên mông, "Em để cho anh sờ."

*Lời của editor:

Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.