Chương 14

"...Em... Em nên xuống trước."

"Tại sao?" Nhung Nhung hỏi, "Đây là chuyện chỉ có thể làm giữa vợ chồng sao?"

Hứa Ôn quay đầu đi, siết chặt nắm đấm chịu đựng. "Hừ."

Nhung Nhung cúi xuống ôm chặt, siết chặt, hơi nóng khuếch tán.

Nhung Nhung thở dài, chỉ cảm thấy tiếc nuối, gần đây Hứa Ôn nói chuyện với cậu rất nhiều, cậu hiểu, nhưng cậu cảm thấy nó không phù hợp với mình chút nào.

"...Thì ra Nhung Nhung không thể làm gì cả, hoàn toàn không thể làm gì cả, những thứ này phải được giữ lại, chờ vợ của Hứa Ôn đến để làm."

"Nhung Nhung, anh nghĩ em nên xuống trước." Hứa Ôn không dám nhúc nhích, chỉ có thể cố gắng đuổi con thỏ trên người mình, anh cũng sợ nói ra lời cay nghiệt sẽ tổn thương con thỏ trong lòng, đành lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

"Nhung Nhung ngồi như vậy rất thoải mái, Nhung Nhung không muốn xuống." Cậu cảm thấy không thỏa mãn, hung hăng kéo quần áo của Hứa Ôn, cọ xát theo cảm giác. Cậu có thể cảm nhận phản ứng của Hứa Ôn, trực giác cảm thấy Hứa Ôn thích nó. "Hứa Ôn, đừng tốt với em như vậy, nếu em thấy anh cũng tốt với người khác, em sẽ rất buồn."

Hứa Ôn không khỏi rêи ɾỉ vài lần.

Nhung Nhung thấy mình ngày càng hiểu được ý nghĩa của việc này, nhưng cậu vẫn muốn tiếp tục.

Cậu nhìn vẻ mặt vừa đau vừa vui của Hứa Ôn rồi ôm chặt lấy anh.

"Hứa Ôn, của em..."

"Nhung Nhung, nghe anh nói…" Hứa Ôn không thể tiếp tục cho phép điều này xảy ra. Anh bắt lấy eo của Nhung Nhung và đè xuống, hơi thở của anh trở nên nhanh và nóng bỏng.

Nhung Nhung sững sờ, đôi tai thỏ của cậu run rẩy dưới người anh.

"Nghe anh nói, Nhung Nhung." Giọng của Hứa Ôn khàn khàn, anh cố gắng chống đỡ để tạo khoảng trống giữa mình và Nhung Nhung. "Cả con người và thỏ đều là loài sống theo đàn, chúng ta có thể thể hiện tình cảm với nhiều người cùng loài, nhưng tình cảm của người yêu, chỉ dành cho một người duy nhất."

"Vậy Hứa Ôn đã trao đi chưa?"

"Chưa."

Hứa Ôn vuốt nhẹ đầu Nhung Nhung, con thỏ dưới người nghe thấy lời này liền quay đầu đi, tai thỏ cụp xuống. "Em buồn lắm, Hứa Ôn thật sự đã gọi điện video với người khác."

"Đó là đồng nghiệp của anh."

"Nhưng không phải là người yêu sao?" Nhung Nhung nói với đôi mắt đỏ bừng.

"Không."

Hứa Ôn không biết con thỏ nhỏ này tại sao lại ghen tuông, cuối cùng anh đứng dậy, muốn ôm cậu về phòng khách. Nhung Nhung kéo áo lên một chút, cái đuôi nhẹ nhàng quẹt qua khuỷu tay.

"Phải mặc đồ cho đàng hoàng." Hứa Ôn lại kéo xuống.

"Em muốn Hứa Ôn." Nhung Nhung bướng bỉnh quan sát.

Hứa Ôn thở dài, gõ nhẹ vào đầu cậu. "Không không thể làm như vậy, biết chưa?"

"À..."

Hứa Ôn ôm Nhung Nhung về phòng.

Khi chăn đã đắp lên, Nhung Nhung cuộn mình nhìn Hứa Ôn ngồi bên giường, trước khi người rời đi, lại vươn tay ra gãi lòng bàn tay anh, "Hứa Ôn giận em à?"

"Làm sao có thể." Hứa Ôn nắm lấy ngón tay, giọng vẫn khàn khàn, "Ngủ sớm đi nhé? Ngày mai anh dẫn em đi chơi."

"Được."

Nhung Nhung nhìn Hứa Ôn trở về phòng ngủ chính. Không biết tiếng đóng cửa có ý không muốn cậu đi vào nữa không, Nhung Nhung không nhịn được, lại nhảy xuống giường, đi đến cửa phòng ngủ chính rồi ngồi xuống, đôi tai rủ xuống đầy tội lỗi.

Chắc chắn là mình đã làm phiền Hứa Ôn rồi.

Thính giác của thỏ nhạy hơn người. Cậu ngồi một lúc, dần nghe thấy tiếng thở khò khè của Hứa Ôn trong phòng, tiếng thở hơi nặng nề và gấp gáp. Nhung Nhung nghe một lúc, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên cửa. Không biết sao nghe tiếng của Hứa Ôn, đuôi cậu cũng đung đưa theo.

Cho đến rất lâu sau, Nhung Nhung nằm cạnh cửa, lẩm bẩm gọi tên.

"Hứa Ôn..."

Lại không biết bao lâu nữa, có tiếng giấy được rút ra. Bên trong phòng ngủ chính cuối cùng im lặng. Nhung Nhung nghĩ Hứa Ôn đã ngủ, đành cụp tai xuống quay về phòng mình.

Ước gì Hứa Ôn quên hết mọi chuyện tối nay.

Trong khi đó ở trên giường, Hứa Ôn trằn trọc mãi không ngủ được.

Anh nghĩ, có lẽ mình đã điên rồi.