Chương 5

Từ ngày hắn như thiên thần từ trên trời giáng xuống cứu vớt nàng, lòng nàng đã mềm một mảnh, hắn là một quân tử, đối nhân xử thế rất tốt, đối với nàng quan tâm, ở trên người hắn, Diệp Thuần cảm nhận được an tâm đã lâu không gặp.

Nhưng nàng biết thân phận của hắn không đơn giản, bây giờ nàng chỉ là một cô nương mù không nơi nương tựa, sao xứng với hắn?

Sau khi biết thân phận của hắn, một ý niệm trong đầu không thể tự khống chế phát triển trong lòng nàng.

Bùi Tranh không trả lời, chỉ ôm nàng, hơi thở phun vào cổ, nam nhân trầm mặc một lát mới mở miệng.

"Thuần Nhi cô nương, muội từng nói mười hai tuổi năm ấy uống nhầm rượu độc mà mù, vả lại mỗi tháng đều sẽ có vài ngày khó chịu rét run. Ta đoán, hẳn là uống nhầm một ít Hàn Sóc Tán gây nên, Hàn Sóc Tán là kịch độc, một chén rượu nhỏ đã có thể chết người, độc này... Không dễ giải."

Người nam nhân dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng ta quả thật có biện pháp có lẽ có thể giúp muội."

Diệp Thuần vội hỏi cách gì.

Bùi Tranh giải thích: "Cùng nam tử tập công pháp Thuần Dương giao hợp, lấy dương tinh ngày đêm tưới, độc này có thể giảm bớt. Cửu Hồi kiếm pháp ta tập là một trong số đó. Vẫn chưa nói...... là sợ muội hiểu lầm."

"Ta biết Bùi đại ca là quân tử, cũng không phải người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngược lại là Thuần nhi không xứng..."Thanh âm tiểu cô nương dần dần hạ xuống.

Bùi Tranh nâng mặt nàng lên, an ủi: "Đừng nói như vậy, cứu người là thiên chức của đại phu."

Những lời này nếu là bị những người khác trong sơn trang nghe thấy nhất định sẽ sợ rớt cằm, trang chủ chữa bệnh từ trước đến nay đều xem tâm tình, tâm tình tốt, bệnh kỳ lạ sẽ cho một ánh mắt, từ khi nào đối xử với bệnh nhân ôn nhu như thế.

"Bùi đại ca, vậy chữa bệnh là bắt đầu từ hôm nay sao? "Tiểu cô nương ấp a ấp úng, đỏ mặt, tay nắm chặt vạt áo Bùi Tranh.

Tay nam nhân vẫn trượt chân bên hông tiểu cô nương, ôm người nằm xuống, từ phía sau ấn người vào trong ngực, mặt chôn ở cổ Diệp Thuần.

"Bây giờ không vội, vẫn là thói quen trước đi. Lúc chữa bệnh còn cần phối hợp một ít phương pháp trị liệu khác, ngày sau ta mang muội về sơn trang rồi nói sau."

Tối hôm qua vù lo lắng đến hơn nửa đêm mới ngủ, Diệp Thuần hôm nay sáng sớm mơ mơ màng màng bị đồ vật cấn tỉnh.

Tay theo nguồn nhiệt tìm tới, sờ được cái gì đó nóng hầm hập, nhéo một cái, ừ... Xúc cảm còn là lạ.

"Sờ đủ chưa? "

Một luồng hơi nóng phun vào bên tai, giọng nam trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến.

Diệp Thuần bừng tỉnh, mới nhớ ra mình đang ở trên giường Bùi đại ca. Bỗng nhiên bên hông căng thẳng, sau lưng bị một cánh tay cường tráng ôm vào ngực.