Chương 3: Trang chủ

Bùi Tranh có chút kinh ngạc, lúc đi đường tiểu cô nương luôn vẻ mặt thận trọng khϊếp nhược, nói chuyện nhỏ nhẹ, còn chưa từng lớn tiếng chủ động nói chuyện như này.

Diệp Thuần mò mẫm đi ra, Bùi Tranh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng đầy bất an, thì biết có chuyện gì xảy ra: "Ta muốn đi thăm cố nhân, muội có muốn đi cùng hay không?"

Diệp Thuần cảm thấy mình quá không hiểu chuyện, Bùi đại ca đã cứu mình, cố nhân kia cũng không nhận ra mình. Bản thân lại còn mặt dày mày dạn đi theo, đây là chuyện gì nha? Nhưng mà... một mình nàng ở nơi xa lạ này, thật sự rất sợ hãi.

Cuối cùng vẫn là sợ hãi chiếm ở trên, Diệp Thuần đi theo Bùi Tranh đến một tòa nhà lớn, người hầu ở một bên kính cẩn dẫn đường, hai người đi hồi lâu cuối cùng cũng đến phòng khách.

"Bùi, Bùi trang chủ, ngài tự mình tới, đã lâu không gặp, thứ lỗi cho tại hạ không đón tiếp từ xa. "

Một giọng nam trung niên gấp gáp từ xa tới gần.

Bùi Tranh thản nhiên mở miệng: "Bạch lão gia không cần khách khí, nghe thuộc hạ nói Bạch lão gia đi cầu danh y, Bùi mỗ vừa lúc ở gần đây làm việc, tất nhiên phải tới thăm một chuyến."

Bạch lão gia lau nước mắt nói: "Con ta tháng trước ra ngoài làm việc gặp kẻ xấu, may mà hạ nhân liều chết mang người về, nhưng sau khi trở về vẫn mê man không tỉnh, sức khỏe càng ngày càng yếu đi, trên tay còn mọc ra hắc tuyến. Ta mời danh y khắp nơi đều không có cách nào, thật sự là không có biện pháp mới mặt dày cầu danh y ở Tàng Kiếm sơn trang."

Bạch lão gia này vài năm trước giúp Bùi Tranh một việc nhỏ, theo lý thì không mời được hắn.

Thế nhân đều biết Tàng Kiếm sơn trang không chỉ có kiếm thuật bất phàm, trang chủ sơn trang lại càng là y võ song tu, ngay cả Dược Vương Cốc cũng tự nhận kém vài phần, chỉ là Tàng Kiếm sơn trang rất ít ra tay, không phải kỳ bệnh thì không chữa, người xin chữa bệnh còn cần phải trả giá một vật trân bảo hiếm thấy làm thù lao. Lần này vừa lúc gặp Bùi Tranh ở gần đó, nghe nói bệnh này khá kỳ lạ, hắn ngược lại có chút tò mò.

Bùi Tranh bắt mạch cho Bạch công tử, nhìn kỹ sắc mặt hắn, trong lòng đã hiểu rõ: "Đồ của Phàn lâu, Bạch lão gia gần đây đắc tội với người phía tây?"

Bạch lão gia trầm mặt: "Trần gia thật sự là khinh người quá đáng!"

Bùi Tranh lại cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị, độc này so với hắn dự liệu còn nhàm chán hơn, hắn tùy tay viết một phương thuốc: "Cái này cầm đi uống một tháng đi."

Dứt lời nhanh chóng lôi kéo Diệp Thuần cáo từ.

Bạch lão gia mang ơn đưa người đến cửa, cũng dâng lên một cái hộp: "Vật này đoàn thương nhân nhà ta tốn rất nhiều công sức đổi lấy từ trong tay Miêu vu Tây Nam, gọi là Thiên Nhận Ti, trên tơ dính bí độc Tây Nam, người bị nó vây khốn càng giãy dụa quấn càng chặt."

Bùi Tranh có cũng được mà không có cũng không sao nhận lấy, đợi đi được mấy chục bước, Diệp Thuần vẫn luôn ở bên cạnh yên lặng nghe mở miệng: "Bùi đại ca, huynh còn biết y thuật à?"