Chương 2

Bùi Tranh dừng lại hành động, ngón tay không cẩn thận cọ qua rất tròn -- so với tưởng tượng của hắn còn mềm hơn...... Tiểu cô nương trước mắt sực tỉnh, cuống quít đưa tay, chỉnh lại quần áo, nghĩ mà sợ dùng sức buộc chặt đai lưng, giống như con thỏ nhỏ sợ hãi.

"Tiểu, tiểu nữ Diệp Thuần đa tạ ân công, "

Diệp Thuần theo thanh âm ngẩng mặt lên hai tròng mắt trống rỗng, bất an nắm chặt ống tay áo," Ta và người nhà trong loạn lạc thất lạc, cũng không biết bọn họ đi hướng nào...... Hiện giờ, những người thân khác...... chắc cũng ly tán khắp nơi."

Bùi Tranh bất giác nhìn chằm chằm vào ngực phồng lên của Diệp Thuần, bên tai nghe giọng nói tinh tế của nàng, trái tim giống như bị lông chim câu một cái. Nàng cũng không biết buộc thắt lưng thì càng quyến rũ hơn, không có một chút phòng bị.

Thấy nam nhân không nói lời nào, Diệp Thuần hô vài tiếng ân công.

Bùi Tranh lấy lại tinh thần: "Khụ, vậy ta giúp cô dàn xếp ổn thỏa kế sinh nhai ở Tương Thành, tìm người quen chăm sóc cô một chút, hiện tại mặc dù xung quanh chiến loạn, nhưng Tương Thành nằm ở trung bộ, cách chiến hỏa còn xa, trị an cũng tốt, sẽ không phát sinh loại chuyện này."

Diệp Thuần cũng có chút mê mang, trong lòng loạn, cha mẹ bây giờ không biết đi phương nào, nếu ở lại chỗ này chờ đợi, chuyện hôm nay có khả năng lại sẽ tái diễn, một mình nàng ở thôn hoang này cũng sống không được bao lâu, nhưng đi Tương Thành... có thật là sẽ yên ổn sao?

Thấy tiểu cô nương giật mình, Bùi Tranh coi như nàng ngầm đồng ý.

……

Bùi Tranh ôm Diệp Thuần lên ngựa, lại sợ lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa ngồi không vững, chỉ có thể một tay ôm eo nàng, một tay kéo dây cương, nam nhân cao lớn, nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn, tiểu cô nương như khảm cả người vào trong lòng nam nhân, chóp mũi Bùi Tranh đều tràn ngập mùi tóc nàng.

Bùi Tranh tăng tốc lên đường, có thể nàng bị kiếm đeo bên hông nam nhân cọ, tiểu cô nương ở trong lòng hắn không được tự nhiên vặn vẹo vài cái, cọ Bùi Tranh đến tâm thần hỗn loạn, tay hắn siết chặt, ôm lấy thân thể mềm mại trước người, thanh âm khàn khàn:

"Đừng lộn xộn, cẩn thận ngã xuống."

Có thể là nghe ra hơi thở Bùi Tranh không đúng, Diệp Thuần cứng đờ, không dám lộn xộn. Thấy nàng ngoan ngoãn ngồi trong lòng, Bùi Tranh nhẹ nhàng thở phào.

Đến Tương Thành, Bùi Tranh lập tức thuê một cái sân nhỏ sắp xếp ổn thỏa. Sân nhỏ có hai gian phòng, một người một phòng vừa đủ, còn có phòng bếp nhỏ, nhưng hai người đều không biết nấu cơm.

Ngày hôm sau, Bùi Tranh dậy thật sớm, đầu tiên là luyện kiếm trong sân, sau đó lại về phòng thay quần áo. Thật ra, Diệp Thuần đã sớm bị động tĩnh luyện kiếm đánh thức, chỉ là do dự có nên đi ra ngoài hay không, nghe thanh âm Bùi Tranh như muốn đi ra ngoài, nàng vội vàng hô lên.

"Bùi đại ca, huynh phải đi sao?"