“Ngươi là chó của Cố Tích Cẩn, không cho phép tới gần ta.” Cố Khê Kiều thả con chó ở ngoài cửa, chỉ tay vào cái mũi của nó nói.
Con chó bị người nhốt ở ngoài cửa, nhưng cũng không thấy yên tĩnh, nó vẫn dùng móng vuốt nhỏ cào cửa.
Cố Khê Kiều ngồi trong phòng nửa ngày, nhìn thấy nó không yên tĩnh, cô để mặt lạnh mở cửa ra, cho nó vào trong, nó lập tức bám lấy.
Một người ngồi ở trước bàn học, một chó tự mình chơi đùa, ở chung quả thực cực kỳ hài hòa.
Không biết qua bao nhiêu lâu, có người đến trước gõ cửa, âm thanh vô cùng lớn, Cố Khê Kiều không kiên nhẫn đặt bút xuống mở cửa, ngoài cửa là người giúp việc tuổi trung niên, nhìn thấy Cố Khê Kiều liền ném một đống quần áo lên mặt cô, quái gở nói: “Cô chủ Cố, quần áo của cô!”
Cố Khê Kiều ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn người giúp việc, người giúp việc này chỉ là người phụ trách việc lặt vặt mà thôi, không thể so với người giúp việc lớn tuổi ở nhà họ Cố nhiều năm, nhưng chỉ một người giúp việc này cũng có thể quát bảo cô.
Khóe miệng cô mỉm cười, con mắt trong veo hợp với khuôn mặt xinh đẹp, quả thật rất ngây thơ.
Từ một thôn trang lạc hậu đến đô thị phồn hoa này, Cố Khê Kiều vừa bất an đồng thời lại cảm thấy nơi này không hợp với mình, cô tốn thời gian rất lâu mới có thể để cho bản thân phù hợp với cuộc sống của nơi này, may mà ngoài mặt Tô Uyển Nhi cũng không bạc đãi cô.
Người ngoài đều khen ngợi lòng tốt của bà chủ Cố, ngay cả đứa con gái riêng cũng có thể mang về ăn ngon uống ngon ở dưới mắt họ.
Ở kiếp trước, Cố Khê Kiều cũng cảm thấy giống như vậy, Tô Uyển Nhi không bạc đãi cô trên phương diện ăn mặc, cô vẫn cho rằng chỉ cần bản thân đủ cố gắng, cuối cùng cũng sẽ có một ngày Tô Uyển Nhi sẽ chấp nhận sự tồn tại của cô, bản thân cô dù sao cũng là sự tồn tại phá hỏng hạnh phúc gia đình bọn họ, cho nên vẫn luôn cố ý nhẫn nhịn bọn họ.
Cho dù bạn tốt với người vô cảm như thế nào, anh ta cũng sẽ không cảm kích, ngược lại sẽ cảm thấy đó là chuyện bạn nên làm!
Cô đột nhiên thu nụ cười lại, lại gần bên tai của người giúp việc, ngữ khí cực kỳ kinh thường: “Bất luận như thế nào tôi cũng là người nhà họ Cố chân chính do ông nội mang về, ngược lại dì là một người giúp việc, nếu không muốn làm việc Cố Trạch nữa tôi sẽ đi nói với ông nội, đến khi đó người cuốn gói đi sẽ là dì hay là tôi!”
Nói xong cô đóng sầm cửa lại.
Người giúp việc ngoài cửa bị tiếng đóng cửa lớn làm cho sững sờ, bà ta trừng mắt muốn nổi giận.
Thứ gì vậy!
Còn nghĩ mình là ai chứ!
Nhưng chợt nghĩ đến lời của Cố Khê Kiều, sắc mặt dì ta liền thay đổi.
Đầu năm nay, người giúp việc đều dựa vào sắc mặt của chủ để sống, dù sao thì người làm chủ của Cố Trạch vẫn là ông cụ Cố, Tô Uyển Nhi tạm thời vẫn chưa có năng lực kiểm soát ở đây. Cố Khê Kiều do ông cụ Cố đích thân mang về, mặc dù bà ta không thích nhưng cô vẫn là người của nhà họ Cố, Cô chủ nhà họ Cố được ông cụ Cố công nhận cũng không phải là người mà một người giúp việc như dì ta có thể so sánh được, vả lại ông cụ Cố vẫn luôn coi trọng huyết thống, không thể không quản lý Cố Khê Kiều.
Sau khi người giúp việc suy nghĩ rõ ràng, trên mặt dì ta mất hết máu, trong lòng cũng sợ hãi một hồi.
Mấy ngày này bị bà chủ cố ý dẫn sai lệch, nếu không phải Cô chủ không được yêu thương, thì đám người giúp việc không quan trọng như bọn họ cũng không dám trêu chọc.
Dì ta nhìn cánh cửa bị đóng lại, suy nghĩ trong lòng, cô hai này cũng không ngu xuẩn như lời đồn đại, chẳng lẽ cô thật sự giấu dốt sao? Nếu thật sự là như vậy thì mưu tính thật đúng là ghê gớm. Những chuyện ở nhà giàu, người giúp việc nhìn thấy rất nhiều, không ngừng rẽ mười mấy khúc ngoặt dì ta cũng có thể biết được, lúc này nghĩ kĩ lại dì ta rùng mình một cái, cũng không dám chọc đến Cố Khê Kiều nữa.
Dì ta tê dại cụp đuôi lại trở về phòng của người giúp việc.
Cố Khê Kiều lấy ra đồng phục học sinh phải mặc cho ngày mai, thu dọn xong sách vở, đợi tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, lúc này mới an tĩnh nằm trên giường.