Chương 16: Tò mò

Bản thân Cố Tích Cẩn là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, mặc dù sinh ra và lớn lên trong gia đình giàu có, nhưng khi nhìn thấy mọi thứ của Cố Khê Kiều không bằng mình, cô ta vẫn không nhịn được mà ung dung thể hiện sự ưu tú của mình ở mọi nơi. Hạ Tử Tuấn là một hoàng tử ai thấy cũng thích trong trường học, cậu ta biết kiềm chế và lễ phép với người khác, lại có thừa sự yêu mến với cô ta, có vô số người ngưỡng mộ mọi thứ mà cô ta có.

Cũng vào lúc này, cô ta vừa nói chuyện với cậu ta, vừa chú ý đến vẻ mặt của Cố Khê Kiều.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng không để ý của Cố Khê Kiều, cô ta cảm thấy bản thân như đang làm chuyện vô ích.

Bực mình.

Đặc biệt là ngày cô ta phá hỏng bộ váy trong buổi tiệc, làm cô ta lộ ra vẻ xấu xí, lúc nhìn thấy bộ dạng thản nhiên của Cố Khê Kiều, cô ta lại càng khó chịu, cô ta luôn cảm thấy đối phương luôn lén lút châm biếm cô ta, nhưng cô thì có tư cách gì cười chê cô ta? Cố Tích Cẩn siết chặt đôi đũa trong tay.

Người trên bàn dường như cũng chỉ có Cố Khê Kiều ăn rất thoải mái.

Tô Uyển Nhi nhìn cô không thuận mắt, cô cũng nhìn bà ta không thuận mắt, hai người nhìn nhau chán ghét, không bằng trở về phòng học toán, Cố Khê Kiều ăn xong liền xoay người lên lầu, phía sau lại có một giọng nói dịu dàng truyền đến: “Chân của em không sao chứ?”

Cố Khê Kiều hơi nhíu mày, cô không để ý đến.

“Này, em đợi đã.” Nhìn thấy cô lại muốn rời đi, Hạ Tử Tuấn trong lúc cấp bách bắt được tay của cô, cảm giác mịn màng khiến cho lòng bàn tay cậu ta như bị bỏng: “Anh thấy đầu gối em hình như bị thương rất nghiêm trọng, hay là anh lấy ít thuốc cho em, bôi cái loại không để lại sẹo được không?”

Khuôn mặt khôi ngô trắng nõn hơi ửng đỏ, có lẽ con gái vẫn rất để ý cái này, đặc biệt là một cô gái xinh đẹp.

Vết thương của cô đã bắt đầu đóng vảy, chỉ có chỗ máu bầm vẫn chưa tan đi, vết bầm màu xanh đỏ nhìn trông rất đáng sợ.

Hạ Tử Tuấn vậy mà lại là người đầu tiên phát hiện cô bị thương từ khi cô trở về nhà họ Cố, Cố Khê Kiều ngẩn người một lúc, ở kiếp trước, Hạ Tử Tuấn đối xử bình thường với cô, không tính là tốt nhưng cũng không xem thường cô, cũng không biết vì sao lần này cậu ta lại có thái độ như vậy?

“Cảm ơn, em đã bôi thuốc rồi.” Cố Khê Kiều không quay đầu lại, con gái ở độ tuổi này khi nói chuyện với con trai sẽ e thẹn như Cố Tích Cẩn, nhưng ánh mắt của cô lại lạnh lùng đến đáng sợ, ánh mắt trong veo không một gợn sóng.

Tránh đôi tay của Hạ Tử Tuấn, cô bước từng bước đi lên cầu thang, bước chân kiên định không có một chút chần chừ.

Ở kiếp này, cô và cậu ta tốt nhất vẫn không nên có liên quan gì.

“Anh Tử Tuấn!” Cố Tích Cẩn từ phòng khách đi tới, ôm lấy cánh tay của Hạ Tử Tuấn, cô ta có chút phòng bị nhìn bóng lưng của Cố Khê Kiều: “Anh nói gì với em gái thế?”

“Không có gì, em ấy là cô em gái mà em nói phải không?” Hạ Tử Tuấn lắc đầu.

Cố Tích Cẩn rũ mắt xuống, lại ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tử Tuấn, trên gương mặt thanh tú có chút mất mát: “Đúng vậy, nhưng mà hình như em ấy không được vui, em đã tặng cho em ấy con gấu nhỏ mà em yêu thích, đó là món quà đầu tiên anh tặng em. Trước đây em ấy sống không tốt, em thật sự mong em ấy có thể vui vẻ hơn, anh Tử Tuấn, có phải em làm chưa đủ tốt không?”

Hạ Tử Tuấn yên lặng hồi lâu, sau đó vuốt đầu cô ta, âm thanh dịu dàng nói: “Không sao.”

Tô Uyển Nhi đang gọi hai người, thế là Cố Tích Cẩn kéo Hạ Tử Tuấn đi qua đó.

Hạ Tử Tuấn lớn như vậy mà vẫn chưa từng bị ai ghét bỏ, ngay cả một câu cô cũng không muốn nói với cậu ta, cậu ta vừa đi vừa nhịn không được quay đầu nhìn bóng dáng gầy gò rời đi.

Một con chó lông xù đang cố gắng dính lấy cô, bị cô dùng một chân đá ra ngoài, con chó đó cũng không để bụng, nó tiếp tục dính lấy cô, cô lại đá nó, một người một chó nhìn lại rất đáng yêu.

Hạ Tử Tuấn nhận ra con chó đó, là con chó mà Cố Tích Cẩn nhặt về, nhưng nhìn nó hình như còn dính lấy Cố Khê Kiều hơn, ánh mắt cậu ta như có điều suy nghĩ.

Cố Khê Kiều bị con chó này làm phiền, cô tự tay bốc đầu nó lên.

Hạ Tử Tuấn nhìn thấy một màn này khẽ cười một tiếng, cậu ta ngày càng tò mò.