“Tại sao em lại giận?” Cố Khê Kiều dừng chân lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô ta.
Thù của kiếp trước cô đã trả rồi, mặc dù kiếp này Cố Tích Cẩn không có cảm tình với mình nhưng cũng không làm gì mình, chuyện sau này vẫn chưa xảy ra.
Cô cho Cố Tích Cẩn một cơ hội.
Lần đầu tiên Cố Tích Cẩn không nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ và ao ước từ trong mắt của Cố Khê Kiều, cô ta có hơi sửng sốt.
“Có phải em không thích chị không?” Cô ta quay đầu, nhìn người giúp việc từ trong phòng đi ra.
Trong ấn tượng của cô ta, Cố Khê Kiều chỉ là một người tự ti, nhát gan, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, từ lúc nào lại dám nhìn thẳng vào người khác như vậy? Nghĩ đến đôi mắt sáng như sao và khuôn mặt đẹp mắt vừa rồi của Cố Khê Kiều, đáy lòng của Cố Tích Cẩn phát nghẹn.
Là Cô chủ duy nhất của nhà họ Cố, Cố Tích Cẩn có cảm giác hơn hẳn người khác, khi nhìn thấy Cố Khê Kiều lần đầu cô ta đã không đặt đối phương vào trong mắt, bùn đất làm sao so sánh với trăng sáng được? Nhưng Cố Khê Kiều hôm nay đã khiến cô ta có cảm giác nguy hiểm, cô ta nhìn thấy mấy người giúp việc lén liếc nhìn Cố Khê Kiều vài lần.
Nhan sắc đẹp như vậy, rất khó nhìn thấy ở thành phố N.
Cố Tích Cẩn có cảm giác ghét bỏ sau khi ăn một con ruồi, gương mặt này vậy mà lại lãng phí ở trên người cô.
“Cô chủ tốt bụng của tôi ơi, cô đừng thân thiết với sao chổi kia, bà chủ đang ở bên ngoài đợi cô.” Người giúp việc lập tức tiến lên, hung hăng nhìn Cố Khê Kiều đang lên cầu thang, sau đó dìu Cố Tích Cẩn đi xuống, loại con gái riêng thấp kém như Cố Khê Kiều sao có thể so sánh với cô cả được?
Lời như vậy không có bất kỳ ảnh hưởng gì với Cố Khê Kiều.
Cô đi thẳng lên lầu, sau đó khóa trái cửa phòng của mình để chắc chắn sẽ không có người vào.
Đây là phòng dành cho khách của nhà họ Cố, vật dụng trong phòng cũng không đầy đủ, không thể so với phòng công chúa của Cố Tích Cẩn, nhưng Cố Khê Kiều cũng không để ý, truy cầu vật chất của cô từ trước đến giờ đều không cao.
Ngồi ở trên giường một lát, cô mở hộp ra, bên trong có một chiếc điện thoại màu trắng đẹp mắt. Nhìn hồi lâu cô mới phát hiện chiếc điện thoại là một thương hiệu rất nổi tiếng, bên trong cũng đã có sim điện thoại, ngoại trừ các phần mềm trò chơi ra, còn tỉ mỉ cài đặt phần mềm tài chính và kinh tế, bỗng nhiên Cố Khê Kiều không biết phải nói gì.
Mở danh bạ ra, bên trong có một dãy số, tên là Giang Thư Huyền.
Cô ghi nhớ mọi thứ rất nhanh, giống như dãy số này cô chỉ cần liếc qua một lần liền có thể ghi nhớ, nhưng hôm nay nhìn tới nhìn lui rất nhiều lần, vừa nhắm mắt lại dãy số liền hiện lên trong đầu cô.
Xem điện thoại xong cô mới ngồi trước bàn học bắt đầu lật sách giáo khoa của mình.
Cô lật sách toán học, nhìn đồ thị hình nón ở phía trên vừa xa lạ vừa quen thuộc, môn toán cấp ba vốn cũng không dễ học, mặc dù Cố Khê Kiều là học bá, chỉ số thông minh cũng không thấp, nhưng sau kiếp trước cô lại say mê với tranh sơn dầu và thương mại, bây giờ về cơ bản cô không có ấn tượng gì.
Nhưng dù sao cô cũng có căn bản, đầu óc tốt, chỉ cần có đủ thời gian, cô vẫn có thể học lại từ đầu.
Hệ thống phân tích suy nghĩ của ký chủ, lập tức chào hàng sản phẩm của mình: [ Mỹ nhân Kiều, không gian ảo dễ sử dụng, một giây có thể dùng như một ngày, cô thật sự không vào sao? Không phải tôi nói khoác, có không gian ảo cô có thể lập tức trở thành thần rồi! ]
“Không nói khoác thì cậu có thể nói ra lời như vậy không?” Còn lập tức trở thành thần, có thể khoa trương thêm chút nữa không?
“Vẫn cảm ơn lời nhắc nhở, nhưng mà… tạm thời tôi không cần.” Mới ra khỏi không gian ảo, cô không muốn đi vào cuộc sống khô khan không có người đó nữa.
Không có ai biết, bây giờ cô có thể hít thở không khí tự do, có thể nhìn thấy màu sắc sinh động, điều này đối với cô có ý nghĩa lớn bao nhiêu.
Cố Khê Kiều lấy bút ra, cô cắn cắn đầu bút theo thói quen, nán lại suy nghĩ viết ra một vài tính chất và định lý trên giấy nháp, sau đó đối mặt với câu hỏi ví dụ, cô từng bước suy luận, cả một buổi chiều cô vẫn chưa ra đáp án cuối cùng của đồ thị hình nón, nhưng ký ức mơ hồ trong đầu cô đã dần rõ ràng.