Chương 12: Chị em

Cố Khê Kiều hơi ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn Cố Tích Cẩn đang thân thiết kéo cánh tay cô.

Đôi mắt kia quá sáng, quá sắc bén, có chút không giống với vẻ ảm đạm, nhỏ bé của ngày trước, nhìn nụ cười hơi cứng đờ của Cố Tích Cẩn.

Cố Khê Kiều thu hồi ánh mắt lại bắt đầu đi lên lầu, giọng điệu thản nhiên trả lời: “Bạn cùng bàn rủ em đến nhà bạn ấy chơi.”

“Sao chị nghe nói em không hòa hợp với bạn trong lớp… ” Cố Tích Cẩn nhíu mày, cô ta đã nghe ngóng từ lâu, Cố Khê Kiều chính là một người vô hình ở trong lớp, cũng chỉ có mấy người ngoài lớp vừa ý khuôn mặt đẹp của cô mới thỉnh thoảng đi nhìn cô một cái, làm gì có bạn bè gì, đây rõ ràng là trợn mắt nói mò.

“Cẩn à, con qua đây.” Lúc này Tô Uyển Nhi nặng nề đập chén trà lên trên bàn, giọng nói nghiêm nghị.

Phương Tử Di thấy vậy, cũng biết là tình hình gì, bà ta đã sớm biết Cố Tổ Huy có một đứa con gái riêng, còn được ông cụ Cố đón về, không biết đã khiến bao nhiêu người chê cười, e rằng chính là người ở bên cạnh cửa kia, bà ta là phụ nữ, bà ta cũng biết trong lòng Tô Uyển Nhi nhất định sẽ có ấm ức, bèn mỉm cười hóa giải bầu không khí ngột ngạt này.

“Uyển Nhi, không biết hoa nguyệt quý trong vườn hoa của các em đã nở chưa?”

Tô Uyển Nhi đứng dậy, cũng không tiện nổi giận trước mặt người ngoài, thế là đi xuống cầu thang: “Dĩ nhiên là nở rồi, em đưa chị đi xem một chút.”

Mãi cho đến khi ra ngoài, Phương Tử Di mới chậm rãi mở lời: “Cái thứ không ra gì này, em cứ tùy tiện đuổi đi là được, Cố Trạch đón cô ta về để ở bên cạnh Cẩn làm gì vậy, Cẩn nó nhân từ, lẽ nào em cũng hồ đồ sao? Chuyện này không thể để cho cô ta làm bừa như vậy được.”

Tô Uyển Nhi dẫn bà ta đến ngồi trong vườn, lập tức đã có người giúp việc dâng trà lên: “Chị Phương, chị cũng biết em chỉ có một mình Cẩn, ông cụ Cố nói đàn ông không nhiều, đón cô ta về làm chủ của Cố Trạch, em không thể nói cái gì không được. Em đã nói rất nhiều lần với Cẩn rồi, bảo nó không cần để ý đến chuyện này, nhưng nó vẫn không nghe.”

Phương Tử Di thở dài, bà ta cầm tay của Tô Uyển Nhi, biết Phương Tử Di có nỗi khổ trong lòng, bà ta là người ngoài không thể nói gì, chỉ có thể an ủi: “Cẩn đã có lòng tốt từ nhỏ, trên đường nhìn thấy con mèo con chó hoang cũng muốn mang về nuôi, em cũng đừng lo lắng. Tôm tép cũng không bay ra ngoài sóng lớn được, ngày thường tìm người canh chừng là được, đợi đến tuổi thì đuổi ra ngoài, còn có thể trải đường cho Cẩn. Chút chuyện nhỏ này em vẫn có quyền, chắc chắn ông cụ cũng sẽ không phản đối.”

Vừa nhắc tới tiện chủng này trong lòng Tô Uyển Nhi liền thấy khó chịu, sự tồn tại của người này mỗi phút mỗi giây đều đang nhắc nhở bà ta về sự lăng nhăng của Cố Tổ Huy, sao bà ta có thể không tức giận?

Chỉ nghĩ đến dáng vẻ tối tăm đần độn của Cố Khê Kiều, trong lòng của Tô Uyển Nhi lại cực kỳ vui sướиɠ!

Trở về cũng tốt, ngược lại để cho ông lão nhìn rõ xem con gái của ai sinh ra thích hợp để thừa kế gia sản của nhà họ Cố nhất!

“Không nói cái này nữa, Tử Tuấn thì sao?” Tô Uyển Nhi xoa xoa lông mày, bà ta không muốn nhắc Cố Khê Kiều nữa.

Hạ Tử Tuấn là con trai của Phương Tử Di, là người thừa kế của nhà họ Hạ, mặt mũi, tài ba và mưu lược đều rất nổi bật, còn có đính ước từ nhỏ với Cố Tích Cẩn, người nhà họ Cố rất hài lòng với cậu ta, hai người nhắc đến cậu ta liền quên mất đi chuyện không vui vừa nãy.

Đứa con gái riêng vừa trở về, không có năng lực, nhìn cũng chướng mắt, Tô Uyển Nhi không muốn tốn quá nhiều suy nghĩ.

Trong phòng khách vẫn còn đang diễn một màn chị em thâm tình.

“Em gái, mấy ngày này em không về nhà vì giận chị sao?” Trong đôi mắt dịu dàng của Cố Tích Cẩn lộ ra vẻ thân thiết và dỗ dành, cô ta chưa từng đặt Cố Khê Kiều ở trong mắt, chỉ thỉnh thoảng có hứng thú sẽ bố thí một chút quan tâm cho người em gái riêng đáng thương này: “Ngày mai chị sẽ nói với cha, đợi đến ngày sinh nhật em chị sẽ nói cha tổ chức cho em một buổi tiệc long trọng, em thấy thế nào?”

Con gái ở độ tuổi này đều có những mộng tưởng ngây thơ, Cố Tích Cẩn cảm thấy Cố Khê Kiều cũng khao khát một buổi tiệc long trọng.

Cố Tích Cẩn suy đoán như vậy cũng không phải là không có căn cứ, vì hầu hết các bạn nữ của cô ta đều ghen tỵ với cô ta, suy đoán một chút là cô ta đã có thể đoán được suy nghĩ của Cố Khê Kiều.

Ngoại trừ chiếc váy đó.

Nghĩ đến đây đôi mắt xinh đẹp của Cố Tích Cẩn liền phủ một tầng sương mù.