Chương 3: Gặp gỡ

“Thật quái lạ." Mấy người công tử nhà giàu lắc đầu chỉ coi như mình uống nhiều rồi, nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh đang dần đi khuất kia, vẻ mặt có phần tiếc nuối.

Một người xinh đẹp lóa mắt như vậy, không thể đuổi kịp để làm quen thật sự là đáng tiếc.

Cố Tích Cẩn nhìn vẻ mặt của những người này, bàn tay cầm ly rượu hơi trắng bệch, từ ngày đầu tiên Cố Khê Kiều về nhà, bắt đầu cô ta liền biết người đó là một tai họa, nhưng đại khái chỉ là vẻ ngoài xinh đẹp mà thôi, thế giới này một bình hoa xinh đẹp cuối cùng chỉ là một món đồ chơi của người khác.

Suy nghĩ một chút, Cố Tích Cẩn liền vui vẻ, nhưng trong mắt đen tối vẫn như sương mù không tan đi được.

Cô gái bên cạnh cô ta không nhịn được giúp cô ta bênh vực kẻ yếu, “Cẩn à, lòng của cậu cũng quá lớn rồi đó, cô ta chính là cô em gái kia hả? Dáng vẻ hồ ly tinh vừa nhìn thấy liền không phải là người tốt gì, ông Cố còn thật sự dám đón trở về.”

Lai lịch của Cố Khê Kiều trong mắt những người này cũng không phải là bí mật gì, phần lớn mọi người đều biết cô là con của nữ diễn viên khiêu da^ʍ, còn đến từ nông thôn, cả người đều mang theo một mùi nhà quê, sợ là cầm kỳ thư họa đều chưa học qua, đúng là một kẻ ăn hại.

“Sợ cái gì chỉ là một đứa con gái ngốc đến từ nông thôn, cứ chờ mấy ngày nữa xem, cô ta sẽ biết được thành phố N này khác với đám đần độn ngu ngốc kia!"

“……”

Đúng vậy, thành phố N hoàn toàn không giống như cô nghĩ, cô đã đánh đổi cuộc đời của mình để hiểu ra điều này, Cố Khê Kiều nhếch khóe miệng, ánh mắt châm biếm nhìn tòa nhà huy hoàng tráng lệ ở phía sau, bỗng lúc này bên trong tòa nhà đột nhiên có một trận hỗn loạn ——

“Ối, Cẩn à quần áo của cậu sao thế!”

“Á ——” Một tiếng hét hoảng sợ chói tai của một phụ nữ chọc thủng bầu trời đêm.

Cố Khê Kiều vươn vai ánh mắt lạnh lùng, quần áo nổ tung trong không trung thật sự là một năng lực không tồi.

Người giúp việc đi ngang qua đều biết bà chủ đón về một cô con gái riêng, đứa con gái riêng này không những không biết ơn, mỗi ngày đều ủ rũ như mẹ chết vậy, vô cùng xui xẻo! Họ chán ghét nhìn đứa con gái riêng, rồi nhanh chân đi vào trong nhà.

Những người này làm sao hiểu được, đứa con gái riêng không thể đưa ra ánh sáng đột nhiên xuất hiện ở một nơi hoàn toàn xa lạ, cô còn bị người trong nhà cố ý bài xích trong tình hình bà chủ nghĩ trăm phương ngàn kế muốn gϊếŧ chết cô, ở đâu cũng phải cẩn thận dè dặt, để có thể sống tiếp thì phải giữ tâm mình được kiên định.

Cố Khê Kiều hoàn toàn không để ý, cô là một đứa con gái riêng hèn mọn, bị đám người hầu này chèn ép kiếp trước cô đã nhìn quá đủ rồi, trong lòng không hề có gợn sóng.

Vẻ mặt bình thản rời khỏi nơi khiến cô cảm thấy bức bối.

Vậy mà, cô lại trở về, trở về lúc cô mười tám tuổi, là năm đầu tiên cô đến nhà họ Cố .

Cố Khê Kiều dừng bước, nóng lòng giơ hai tay của mình lên, ngón tay thon dài trắng nõn hiện ra trước mắt, mặc dù lòng bàn tay có vết chai nhưng vẻ đẹp không giảm đi chút nào, đây là bàn tay còn nguyên vẹn, đột nhiên cô cười khúc khích, không phải ai cũng có được may mắn như vậy.

Bỗng có một tia sáng chói mắt từ phía trước truyền đến.

[Cảnh cáo! Phía trước ba mét có nguy hiểm, xin hãy tránh thoát trong 0.01 giây hoặc là sử dụng một điểm thưởng để mua một tấm thẻ né tránh !】

Tiếng phanh xe chói tai của chiếc xe xé tan màn đêm yên tĩnh và nóng bức.

Tài xế vội vàng bước từ trên xe xuống nhìn thấy một cô gái nhỏ, trong lòng lộp bộp một tiếng, ông ta vì muốn kịp giờ lên máy bay, con đường này bình thường rất ít người qua lại, khi đến khúc cua cũng không ngờ giữa đường còn có người xuất hiện, giật mình giẫm phanh xe lại không ngờ vẫn bị đâm trúng.

Nhưng mà cũng đâm không đến mức lợi hại như vậy chứ? Hơn nữa đèn xe sáng như vậy cô cũng không tránh đi, lẽ nào là cố ý đến ăn vạ đó chứ?

Ánh mắt tài xế hoài nghi không xác định (kinh nghi bất định.)

Cố Khê Kiều bình tĩnh lại, cô nhìn rõ ánh mắt của tài xế, cô không nói cái gì, chầm chậm đứng lên, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng không hề có biểu cảm đau khổ.