Chương 32: Năm rộng tháng dài, người có tình rồi sẽ quay về bên nhau

Hoàng đế Nam Yên thông báo ra bên ngoài, thập cửu công chúa đoản mệnh, đột nhiên chết yểu, không hề nhắc đến lý do tại sao chết.

Tốt xấu gì cũng là hoàng thất, nếu để người ngoài biết, công chúa vì không muốn thành thân mà uống thuốc độc tự vẫn, thể diện bọn họ còn vứt cho ai xem được nữa.

Hiểu rõ tâm tư của những tên tiếng xấu đồn xa còn thích bảo toàn thể diện thế này, nên hôm nay, Dung Ly mới dẫn người đến đây.

Dù sao cũng không nói tại sao mà chết, ta cứ thích bịa ra đấy, làm sao nào?

Sau khi thị vệ chạy trối chết đi thông tri hoàng đế, chưa đến ba khắc, hoàng đế đã tự động chạy ra cửa cung nghênh đón, lễ tiết đầy đủ, hắn đã không đợi được mà hỏi

“Thái tử điện hạ, thái tử phi, hôm nay hai vị đột nhiên đại giá quang lâm đến bổn quốc, là có chuyện quang trọng gì xảy ra sao?”

Dung Ly im lặng không lên tiếng, Viễn Chi đành bước lên phía trước, cung kính trả lời

“Hôm nay đột nhiên xuất hiện, quả thật bọn ta đã thất lễ, kính mong bệ hạ lượng thứ!" Nói đoạn, Viễn Chi ngập ngừng "Nhưng nửa tháng trước bọn ta đã tình cờ gặp qua thập tứ hoàng tử điện hạ, chẳng hay, thập tứ hoàng tử có nói với ngài hay chưa?”

Không hề kể chi tiết chuyện gì, cũng không có ý bêu xấu ai, chỉ thuận miệng nhắc đến, nhưng Viễn Chi đã âm thầm đội lên cho thập tứ hoàng tử một cái nồi to đùng.

Ai bảo rảnh rỗi chọc điên phu quân nhà ta làm gì?

Hoàng đế cười xuề xòa, âm thầm ghim thập tứ hoàng tử lên đầu bảng, biết Dung Ly không dễ nói chuyện, bèn lấy lòng Viễn Chi

“Thái tử phi quá lời rồi, được hai người ghé qua, là phúc phần của bổn quốc, không thất lễ, không thất lễ!”

Viễn Chi cười trước nói sau

“Hôm nay đến đây, quả thật có chuyện quan trọng, bọn ta muốn hướng Nam Yên cầu thân cho tướng quân của Vân Nhạc ta!”

Hoàng đế cả kinh

“Thế thì kinh hỷ, kinh hỷ a! Trẫm sẽ thông tri cho tất cả công chúa chưa có phối ngẫu ra diện kiến, nếu lọt vào mắt xanh của tướng quân, thì còn gì bằng!”

Viễn Chi vội ngăn lại

“Thỉnh bệ hạ đừng vội, tướng quân của chúng ta là nữ tướng!”

Không hề nghĩ đến tướng quân trong miệng bọn họ lại là nữ tử, hoàng đế vội thu lại cảm xúc vui vẻ, mỉm cưỡng nói

“Thất lễ, thất lễ rồi! Vậy thì trẫm sẽ cho gọi tất cả hoàng tử đến!” Dù sao thì con trai mình lại bị một nữ tử cưới về, ai mà không khó chịu?!

Viễn Chi tiếp tục ngăn lại

“Bệ hạ, nữ tướng của chúng ta vừa qua đời không lâu!”

“...”

Vẻ mặt hoàng đế khó coi đến cực điểm, lên tiếng

“Ý hai vị là …”

Viễn Chi cười cười giải thích

“Là như vầy, nữ tướng này của chúng ta, không may đoản mệnh qua đời, bọn ta tính thử một quẻ, nói rằng phải cần quý nhân phù hộ, nàng mới có thể sống lại. Hai người này đồng mệnh tương liên, sống chết không rời, nếu một người qua đời, người kia cũng qua đời theo, không rõ nguyên do, chỉ có thể ở cùng nhau mới có thể cải tử hoàn sinh, tạo phúc cho bá tánh được.”

Nói dối không chớp mắt luôn!

Hoàng đế vẻ mặt đầy nghi ngờ, hỏi

“Ý ngài là ... muốn cầu thân với thập cửu công chúa của trẫm?”

Viễn Chi gật đầu đáp

“Ta vừa nghe tin, thập cửu công chúa của quý quốc bỗng nhiên không may qua đời, theo như tính toán, thì đúng là mệnh trung chú định của Mộ tướng quân bọn ta. Thỉnh xin bệ hạ đồng ý mối hôn sự này!”

Hôm nay bọn họ cố tình đứng trước cửa hoàng cung diễn một màn như vậy, để xem, hoàng đế có dám nói không chấp nhận không?

Dù sao hắn cũng đã thông cáo thiên hạ, công chúa đột tử không rõ nguyên do.

Hoàng đế hoang mang do dự, tuy Minh Nguyệt bị trúng độc, nhưng thái y không chuẩn ra được loại độc gì, nếu đúng như bọn họ nói thì không sao, còn nếu bọn họ phát hiện ra, Minh Nguyệt uống thuốc độc tự vẫn chứ không phải đột tử thì phải ăn nói thế nào?

Viễn Chi đoán được suy tính của hoàng đế, cười nói

“Thỉnh bệ hạ không cần lo lắng, nếu hai người đó thật sự không phải là mệnh trung chú định của nhau, bọn ta cũng sẽ không làm khó quý quốc, chỉ xem như bọn ta tính sai một quẻ! Càng huống hồ, Mộ tướng quân là con gái duy nhất của Bình Nam đại tướng quân vang danh Vân Nhạc ta, về khoảng tam thư lục lễ, bọn ta tuyệt sẽ không thiếu một món”

Lúc trước gả cho tên lão gia kia, phải cho tiền hắn mới lấy, còn kỳ kèo qua lại, nói cái gì mà bị ác mộng quấn thân, không thể cưới, hiện tại người đã chết rồi, gả đi lại có một phần sính lễ không nhỏ.

Tuy phò mã lại là một nữ nhân, nghe qua thật đáng bị đem ra làm trò cười, nhưng dù sao đứa con gái này của hắn từ nhỏ đến lớn nhu nhược không có gì nổi bật, còn thường xuyên khiến hắn nhìn không thuận mắt, gả đi rồi thì để nó tự sinh tự diệt, không triệu kiến bọn nó về là được.

Nghĩ vậy, Hoàng đế cuối cùng cũng gật đầu đồng ý!

Viễn Chi thầm cười trong lòng,

Dễ như ăn cháo!

Vậy là, vì để nhanh chóng cứu người, hôm nay hôn lễ vẫn diễn ra như thường, chỉ có điều, hai vị tân nhân không cần tam quỳ chín lại, cũng không cần diện kiến trưởng bối, mà được người khác khiêng vào phòng.

Đám người Dung Ly được giữ lại hoàng cung, hoàng đế đích thân mở yến tiệc chiêu đãi, ăn uống linh đình, nhưng tham gia thì chỉ có Dung Ly và Viễn Chi, tùy tùng của bọn họ biến mất không thấy đâu.

Một đám tùy tùng hiện giờ đang lén lút phóng qua phóng lại vòng vòng hoàng cung kia kìa!

Đùa à? Ăn thịt cho đi đời nhà ma hay gì, bọn họ vẫn nên âm thầm hoàn thành nhiệm vụ được giao đi thôi!

Tất cả đệ tử Thương Khung đều đã được dịch dung, thoắt ẩn thoắt hiện, trong một tối đã điều tra hết chuyện lông gà vỏ tỏi trong hoàng cung.

Càng điều tra càng phát hiện, hoàng đế tam cung lục viện thế nhưng trên đầu lại xanh bát ngát.

Ha ha, đúng là ngu không ai bằng, hốt cho lắm vô rồi bị người ta cắm cả mấy chục cái sừng lên đầu cũng không biết.

Còn tưởng bản thân có thể ôm hết mỹ nhân trong thiên hạ, cười chết ta rồi!

Thanh Nghi nhìn đám sư đệ đều đang dần bị tha hóa của mình, lắc đầu kêu khổ.

Khẳng định khi quay về Thương Khung, trưởng lão chấp pháp đường sẽ tức đến ngất xỉu cho xem.

Đám sư đệ nào hiểu cho nỗi lòng của đại sư huynh, vẫn vui vẻ đi bát quái hết nơi này đến nơi khác.

Haizzz, sai lầm lớn nhất của Thương Khung, có lẽ là mượn tay Dung Ly làm việc đi!

Hậu quả là hỏng cả một đám hậu bối!

Nhìn bọn họ hiện giờ đi!

Không muốn nhìn thẳng luôn á!

...

Hỷ phòng đỏ thẫm, ánh nến lập lòe, đèn l*иg đỏ treo khắp nơi, nhưng điện thập cửu công chúa vẫn vắng lặng như tờ, không một ai lui tới.

Ngày thường thập cửu công chúa vốn không có người hầu hạ, cung nữ thái giám không thích nàng, chỉ đều đặn mỗi bữa đem cơm nước qua, người nào tốt hơn được một chút thì giúp nàng dọn dẹp giặt giũ. Chuyện lặt vặt của nàng hầu hết đều do nàng tự làm, một cung điện nhỏ thọt lỏm giữa hoàng cung cũng chỉ có một mình nàng tới lui.

Càng huống hồ, hiện giờ trong điện này còn chứa hai người chết, có bị điên mới tiến vào nơi này.

Minh Nguyệt nhíu nhíu mi, đôi mắt chậm rãi mở ra, bị ánh sáng le lói chiếu vào mặt, nàng ngẩng người.

Tại sao nàng lại ở trong điện của mình?

Đáng lẽ hiện giờ nàng phải nằm trong quan tài mới phải!

Độc dược đến từ Tây Việt của mẫu thân để lại, không thể nào không có tác dụng.

Minh Nguyệt kinh ngạc ngồi dậy, đôi tay cảm nhận được xúc cảm lạnh tanh truyền đến từ bên cạnh.

Rõ ràng là nàng mới là người uống thuốc độc, ly rượu của Mộ Bích Tuyết chỉ là thuốc mê, tại sao nàng lại còn sống, tại sao Tuyết lại nằm bên người?

Không thể nào!!

Minh Nguyệt không ngăn được tiếng tim đập thình thịch như nhảy ra khỏi l*иg ngực, đưa ngón tay run rẩy lại gần mũi Mộ Bích Tuyết, sau đó không nhịn được khóc lớn

“Tuyết … Tuyết … Tuyết …. ơ …. ơ ….”

Minh Nguyệt từ nhỏ bị bắt nạt, khiến nàng khó nói chuyện được như bình thường, cũng chỉ vì điều này mà mọi người càng thêm xa lánh ghét bỏ nàng, thế nên nàng rất ít khi mở miệng. Ngoại trừ mẫu phi ra, chỉ có Mộ Bích Tuyết là kiên nhẫn nghe nàng nói.

Mộ Bích Tuyết là người rất quan trọng với nàng!

Tại sao người uống độc dược là nàng, người chết cuối cùng là Mộ Bích Tuyết?

Có phải Tuyết đã biết được rồi không? Có phải Tuyết đã đổi ly rượu đó rồi không?

Nghĩ đến đây, Minh Nguyệt khóc đến tê tâm liệt phế.

Là nàng đã phản bội Tuyết trước, nàng đã hứa với Tuyết là phải cố gắng sống, sống thật tốt, thế nhưng lại chọn từ bỏ, tại sao Tuyết lại chịu chết thay nàng?

Minh Nguyệt luôn cảm thấy bản thân mình thấp kém, không hề đáng với tình cảm của Mộ Bích Tuyết một chút nào!

Năm chín tuổi, Minh Nguyệt theo các huynh đệ tỷ muội đi lễ hội săn bắn mùa thu, kết quả bị bỏ lại ở trong rừng, nàng vô dụng chỉ biết ngồi khóc, là Mộ Bích Tuyết tình cờ nhìn thấy được, tốt bụng dẫn nàng về.

Nàng không biết nói chuyện, lại ngu ngốc xấu xí, còn Mộ Bích Tuyết là tướng quân quang minh lỗi lạc, chẳng những từng dẫn binh dẹp loạn mà còn thường xuyên ngao du khắp nơi, không gì không biết. Tất cả mọi thứ về thế giới bên ngoài, đều là Mộ Bích Tuyết kể cho nàng, cho nàng nhìn ngắm được sự tươi đẹp của thế gian.

Không biết tại sao Tuyết lại thích mình, nhưng Minh Nguyệt hiểu rõ, nếu không có nàng, Tuyết cũng sẽ sống thật tốt, sẽ tìm được một ái nhân ưu tú thú vị giống như Tuyết vậy.

Đáy lòng Minh Nguyệt quặn thắt, là nàng đã hại Tuyết!

Minh Nguyệt khóc đến rối tinh rối mù, tay áo của hỷ phục bị ướt nhẹp, cả hỷ phục trên người Mộ Bích Tuyết cũng bị ướt nhẹp.

Mộ Bích Tuyết nghe tiếng khóc tê tâm liệt phế kia, cảm thấy rất đau lòng, nhưng mà lý trí bảo nàng phải kiên nhẫn thêm một chút nữa, phải dọa cho tiểu gia hỏa này một bài học, thì mới biết ăn năn hối lỗi.

Một Bích Tuyết đã sống hơn trăm năm, nhưng Minh Nguyệt chỉ mới mười chín tuổi, phải để cho nàng từ từ học được mọi thứ, nàng mới trưởng thành được, mới biết quý trọng sinh mạng của chính mình.

Thấy Minh Nguyệt có vẻ sắp chịu không nổi, tiếng nấc càng thêm nghẹn lại, thở dốc nặng nhọc, Mộ Bích Tuyết vội ngồi dậy, ôn nhu ôm Minh Nguyệt vào lòng, răn dạy

“Được rồi, được rồi, Nguyệt nhi sau này không như thế nữa, được không?”

“Tuyết … Tuyết … xi …xin … lỗi … ta … xin lỗi ….” Minh Nguyệt càng khóc lớn hơn “Xin … lỗi …”

Mộ Bích Tuyết mềm lòng thở dài, nghĩ đến những gì thái tử phi nói, cuối cùng vẫn thỏa hiệp

“Nguyệt nhi, nếu ngươi làm chuyện tổn thương chính mình, ta cũng sẽ giống như ngươi bây giờ vậy, ta cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ không chịu nổi, sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận, ngươi hiểu không?”

Minh Nguyệt thút thít gật đầu.

Mộ Bích Tuyết tiếp tục nghiêm giọng

“Còn nữa, từ nay không được bỏ thuốc mê ta, cũng không được nhốt ta dưới gầm giường, ta không vui chút nào!”

Minh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, sau đó bị một tiếng nấc cụt quấy rối.

Mộ Bích Tuyết phì cười, đưa tay véo má Minh Nguyệt, sau đó bước xuống bàn, rót cho nàng một tách trà.

Minh Nguyệt nhận lấy tách trà, xấu hổ cúi gầm mặt, do khóc quá lâu nên mặt mũi tèm lem, đôi mắt sưng vù, khiến Mộ Bích Tuyết không nhịn được đưa tay xoa đầu

“Ngoan!” Có trời mới biết, mười năm nay tránh tai vách mạch vừng, chạy qua chạy lại dạy dỗ tiểu gia hỏa này khiến nàng đau đầu đến chừng nào. Mèo con mình nuôi cuối cùng vẫn nên đem về nhà mình đi thôi!

Chỉ cần trở về với sự bảo hộ của Mộ Bích Tuyết, Minh Nguyệt sẽ không phải hứng chịu bất cứ bất công nào nữa.

Năm rộng tháng dài, người có tình rồi sẽ quay về bên nhau.