Chương 4.2

Nam Hoan không nghe được bên kia nói gì, ma sát ngón tay của anh, không bao lâu, cô cao trào, bị ngón tay của anh đưa lêи đỉиɦ. dâʍ ŧᏂủy̠ chảy vào tay của anh, mặt cô đỏ bừng nên.

Lúc này Chu Lục mới rút tay ra, theo bản năng đưa lên chóp mũi ngửi, là hương vị dâʍ ɖị©ɧ của cô.

Anh cũng đỏ mặt, cầm khăn lau tay.

Anh không còn tâm tư chơi game, nhìn Nam Hoan mặc qυầи ɭóŧ, mang theo quần áo cùng cặp sách về.

Sau khi về đến nhà liền vào nhà trước, cảnh cáo: "Nam Hoan! Nếu về sau cô còn làm việc biếи ŧɦái như vậy nữa thì tôi sẽ thu thập quần áo mang cô về nông thôn, hiểu chưa?"

Nam Hoan nghe vậy liền vào nhà, căn bản cô không quan tâm anh.

"Không, anh là chồng chưa cưới của tôi, dù sao cũng phải ngủ với tôi."

Chu Lục vừa tức, vừa bực, anh thật sự không còn biện pháp nào.

Thôn cô này ỷ vào việc cha mẹ anh chiều chuộng liền cậy sủng mà sinh kiêu.

Chu Lục tách ra khỏi cô, ngửi ngửi tay mình, vẫn còn mùi lẳиɠ ɭơ của cô.

Anh ngửi đến mức làm cho dươиɠ ѵậŧ cứng lên.

Buổi tối Chu Lục nhìn Nam Hoan trên bàn ăn, cơm nước đã ở trước mặt cô, tiện tay lấy cơm của cô, không cho cô ăn.

Ba Chu thấy liền đánh xuống gáy của anh.

Chu Lục bị đánh trực tiếp áp mặt vào bát cơm.

Bố Chu Lục: "Anh không được bắt nạt Nam Hoan, lấy vợ là để yêu thương chứ không phải để ức hϊếp."

Chu Lục nghe đến vậy liền tức giận: “ Con cũng không muốn lấy cô ta, là các người ép con."

Ba Chu Lục nghe đến đây, áp đầu anh xuống bàn cơm, sau đó đưa anh một xấp tiền dày: “Ngày mai sau khi tan học, đưa Nam Hoan đi mua một chút quần áo, Nam Hoan vừa mới tới nên mẹ anh chỉ mua hai bộ, không đủ cho tiểu cô nương này, con bé cần nhiều quần áo để thay đổi."

Nghe bố Chu nói vậy, Nam Hoan từ chối: "Không cần đâu chú, dì mua rất nhiều quần áo cho con rồi, quần áo rất đẹp vả lại con ngày thường chỉ mặc đồng phục, không nên lãng phí tiền."

Nam Hoan đang ăn nhờ ở đậu nên cô có chút mắc cỡ.

Ba Chu ít khi thấy Nam Hoan mặc đồ mới, thái độ ôn nhu nói: "Không sao đâu, đó đều là tiền lì xì của Chu Lục, chúng ta giữ để nó cưới vợ, con là vợ tương lai của nó, tiền này để con tiêu."

Nam Hoan nghe vậy liền hiểu ‘Đây là tiền sính lễ sao? Chú dì cho cô tiêu tiền như vậy, muốn sau này khấu trừ tiền sính lễ.’

Chu Lục: Đã hỏi qua ý kiến của anh chưa?

Đây là tiền lì xì của anh, bình thường anh xin tiền, cha mẹ đều không cho, nói là sau này cưới vợ sẽ dùng, hiện tại trực tiếp cho vợ chưa cưới của anh dùng luôn.

Ngày thứ hai Chu Lục lại mộng tinh, anh cảm thấy hôm qua vυ" cô cọ vào tay anh, dù sao Nam Hoan ngủ cũng sớm, anh nhìn chằm chằm cô để xem cô có phản ứng gì.

Dự đoán được mình lại bị mộng xuân, Chu Lục ăn xong liền muốn đi, nhưng vừa đi ra ngoài đã thấy Nam Hoan ngồi trên xe đạp của mình.

Quơ chân chờ anh: "Anh Chu Lục, chúng ta đi thôi."

"Không phải cô đi trước rồi sao?"

Nam Hoan quơ chân nói: "Hôm qua anh không thừa nhận thân phận của chúng ta, cho nên tôi mới đợi anh, để mọi người đều biết anh là vị hôn phu của tôi nên không cần phải che dấu."

Chu Lục cầm cặp sách kéo cô dậy: "Cô đứng lên, tôi quay xe."

Nam Hoan nghe vậy thì ngoan ngoãn đứng lên.

Chu Lục thấy cô đứng lên liền trực tiếp đạp xe, bỏ cô lại phía sau.

Nam Hoan nhìn theo bóng lưng anh mà tức đến dậm chân.

Quá đáng thật.

Chu Lục vào phòng học không bao lâu Nam Hoan cũng tới, Nam Hoan thở phì phò nhìn anh.

Cô đến vị trí bản thân ngồi xuống nhưng cũng không tức anh nữa. Mẹ Chu từng nói anh có nhiều khuyết điểm nhưng con người lại rất tốt.

Bắt đầu đến giờ tự học, Nam Hoan mang hộp bút của mình ra, những đứa trẻ nghèo như cô thường quen tiết kiệm, đồ vật phải dùng đến hỏng mới đem vứt.

Thấy cô mang ra cục tẩy nhỏ xíu vẫn dùng, túi bút hỏng nhìn qua đã thấy nó được sử dụng lâu rồi.

Bạn học nữ bên trên nhìn cô, hôm qua nghe cô nói mình là vị hôn thê của Chu Lục liền đối với cô có địch ý, nhìn dáng vẻ nghèo túng của cô liền giễu cợt nói: "Túi bút nát vậy vẫn dùng à? Nam Hoan, tôi nghe nói nhà cậu rất nghèo, thứ này không phải là cậu nhặt trong thùng rác đấy chứ."

Lời này rất lớn nên cả lớp đều nghe được, đều không hẹn mà nhìn túi bút của cô, thật sự là rất nát, đoán chừng đã dùng rất lâu.

Tính tình Nam Hoan rất tốt, nghe đến đây cũng không tức giận, cô có rất nhiều kỉ niệm với túi bút này, tất cả đều là những đồ vật được quyên góp của những người hảo tâm.

Lúc đó cô học tiểu học liền cầm một bộ, người đằng sau không còn để sử dụng, cô có thể dùng nên đã không lãng phí chúng.

"Đây là đồ tôi dùng từ tiểu học, là người hảo tâm quyên góp. Ban đầu nó rất mới, không phải tôi nhặt từ thùng rác, chỉ là dùng hơi lâu nhưng vẫn sử dụng được. Không nên lãng phí, dù sao thì cũng là đồ dùng thôi, không cần đẹp mắt cũng có thể dùng được."

Lời này vừa nói ra, bạn học nữ kia cười nhạo: "Thể hả? Dù sao cậu nghèo như vậy, đồ mới mua không nổi. Hay để tôi đưa cậu một cái mới, rách nát như vậy thì đừng nên dùng không khéo người khác còn tưởng nhà cậu nhăt ve chai đó."

Lời này vừa nói ra, thì có người đạp vào bàn của cô ta khiến cô ta giật nảy mình, từ trên bàn ngã xuống, phát ra tiếng vang.

Chu Lục tức giận, chân nhanh hơn não, chỉ một chân đã làm cô ta im miệng.

"Liên quan gì đến cô? Nếu có trái tim đẹp như vậy liền quyên góp mấy trăm vạn đi."