Chương 14

Thạch Lỗi nhìn nam sinh trắng nõn bên cạnh Mộc Dao, còn chưa tỉnh hồn, lại nói :"Các cô làm sao cũng ở nơi này?"

Cố Minh hít sâu một hơi, thừa biết rõ, nhưng vẫn cố tình hỏi lại: "Anh không phải đi công tác ở Bắc Kinh sao?"

"Kia. . . Kia. . . Công ty có phân công khác." Thạch Lỗi khẩn trương đến cà lăm, kéo Cố Minh nói nhỏ: "Em làm cách nào đó ngăn đám người Mộc Dao lại. Chúng ta về nhà trước đi, về nhà anh sẽ giải thích với em."

Cố Minh hất tay hắn ra, chỉ cảm thấy người đàn ông bên cạnh này xa lạ đến đáng sợ. Bọn họ mới cùng thử áo cưới cách đây không, hai tháng sau sẽ kết hôn. Cố Minh run giọng nói: "Nếu không phải tôi trùng hợp vào đây, anh ở quán rượu xằng bậy mới bị Mộc Dao nhìn thấy, anh còn gì để nói? Lại còn giải thích gì?"

Thạch Lỗi không nói gì được, chỉ hướng Mộc Dao la ầm lên: "Cô rảnh quá hay sao mà lại theo dõi tôi như vây ?"

Mộc Dao thầm mắng một câu "Phi", còn chưa mắng xong, chỉ thấy tiểu nam sinh bên cạnh bước lên túm cổ áo Thạch Lỗi "La cái gì? Hung dữ với phụ nữ gì chứ? Đồ ngu đần."

"Buông tay! Con mẹ nó, mày là ai?"

"Mày không cần biết tao là ai, chỉ cần biết tao ghét nhất là loại đàn ông như mày." "Fuck ~"

Thạch Lỗi đấm lên người nam sinh trẻ tuổi kia. Cả hai đấm đá qua lại. Tiểu tam bị hù dọa, thấy Thạch Lỗi bị đánh, lại tới kéo tiểu nam sinh. Tiểu nam sinh hung tợn trợn mắt nhìn lại, la ầm lên, "Cút, lão tử không đánh đàn bà."

Một thoáng sơ ý, liền bị Thạch Lỗi đá tới, một cước đá vào ngực. Mộc Dao nhìn không nổi nữa, nắm lấy đầu nam sinh kia kéo lại. Tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, rất giống tâm tình lúc này của Cố Minh. Trán của tiểu nam sinh đã bị rách da, khoé môi Thạch Lỗi thì bị sưng. Cố Minh tâm phiền ý loạn kêu đừng đánh, đừng đánh, căn bản không người nào nghe. Nàng chỉ thấy người đàn ông nàng đã từng yêu sâu đậm giờ đây quần áo xộc xệch, đang lăn lộn trên đất đánh nhau với tiểu nam sinh kia. Từ trước tới giờ, nàng chưa bao giờ thấy Thạch Lỗi xấu tính như vậy. Nàng đứng một bên, lúc Thạch Lỗi phất tay nện một quyền vào mắt phải của nàng. Thật đau, đau đến mức làm nàng lảo đảo. Một lúc lâu sau nàng mới hoàn hồn lại. Có thể là do không ai quan tâm nàng bị đánh như nào nên nàng vô cùng tức giận, cầm chai bia trên bàn đập mạnh lên đầu Thạch Lỗi. Thế giới đều yên lặng, Cố Minh đau mắt, giận đến run người, nói với tiểu tam đang nằm trên đất: "Đưa hắn đi bệnh viện đi." Cũng không thèm nhìn thêm nữa, đi ra khỏi "Thiên thượng nhân gian ". Mộc Dao đỡ nam sinh ngồi dậy khỏi đống hỗn độn, vội vã chạy đuổi theo Cố Minh. Có người phục vụ đuổi theo hỏi, "Cô à, có cần mua thuốc không?"

"Mua thuốc gì, đi xem khách 'Thiên thượng nhân gia' trên lầu đi." Cố Minh một tay che mắt phải, Mộc Dao vội vàng lấy tay nàng ra nhìn một chút: "Trời~ mắt bị làm sao vậy? Ai đánh cậu?"

Cố Minh lắc đầu một cái, hữu khí vô lực nói: "Đi bệnh viện đi." Một nhóm ba người đều đi bệnh viện, cũng may đều là bị thương ngoài da, không ảnh hưởng đến gân cốt. Cố Minh cũng không có gì đáng ngại, mắt phải chỉ bị bầm, hai tay tiểu nam sinh bị rách da, chân cũng bị đạp bầm xanh, cũng may Thạch Lỗi không phải là người thường xuyên vận động bắp thịt. Tiểu nam sinh chỉ sát trùng một chút liền không sao rồi. Giằng co cả đêm, ba người ngồi ở trên xe của Cố Minh. Cố Minh lòng như tro tàn, cái gì cũng không muốn nói, ngược lại là Mộc Dao ngồi đó tức giận, hướng về phía tiểu nam sinh nói, "Tôi nhìn cậu bị thương so với tên hèn hạ Thạch Lỗi kia thì còn nghiêm trọng hơn, một tên dơ bẩn như thế cậu ra tay làm gì cho bẩn tay ra ?"

"Không phải là thay các cô hả giận sao? Thấy hắn lớn tiếng với cô, tôi liền muốn đập chết hắn."

". . . . Nếu rảnh rỗi thì đi tập gym nhiều một chút, tập cho lên bắp thịt đi. Nhưng bất kể như thế nào thì hôm nay cũng cám ơn cậu, Ngô Đồng." Mộc Dao lấy tay vuốt vuốt tóc, cùng tiểu tam kia cấu xé làm cho tóc cũng bù xù.

"Không có gì, vậy cần tôi lái xe đưa các cô về không?" Tiểu nam sinh gọi là Ngô Đồng lên tiếng hỏi.

"Không cần, cậu đi trước đi, tôi đưa cô ấy đi là được." Mộc Dao vỗ tay Ngô Đồng nói.

Ngô Đồng nhìn Mộc Dao, lại nhìn Cố Minh nói: "Chị, chị cũng đừng quá tức giận, cái tên đàn ông không ra gì đó không đáng. Tôi đi trước. Liên lạc sau nha, Mộc Dao."

Cố Minh ngồi ở ghế phía sau tài xế, Mộc Dao ngồi bên cạnh. Cố Minh ngồi mà người cứng đờ như hòn đá, Mộc Dao trầm trọng thở dài mấy lần, rồi sau đó nghiêng người sang, kéo Cố Minh về phía mình, nhẹ nhàng ôm. Có những lúc không cần bất kỳ lời nói nào còn tốt hơn. Từ thân thiết, yêu rồi lại bị tổn thương. Đao trên tay bọn họ luôn vô cùng sắc bén, đâm dễ như trở bàn tay, làm cho mình trở tay không kịp. Mộc Dao không thể an ủi Cố Minh theo cách Ngô Đồng vừa làm. Bởi vì nàng biết, đoạn đường Thạch Lỗi cùng Cố Minh đi nhiều năm như vậy, căn bản cũng không phải là vấn đề được hay mất, mà là do thằng ngốc Thạch Lỗi kia đâm Cố Minh từng đao, từng đao.

Cố Minh cứ như vậy, mặc cho Mộc Dao ôm, im lặng khóc, tuyến lệ tựa như không điều khiển được. Mộc Dao cảm thấy đầu vai dần dần ướt, cũng chỉ có thể như vậy.

Cố Minh mặc cho Mộc Dao ôm, im lặng khóc. Hồi lâu, nàng mới hỏi, "Tối nay, để tớ ở cùng với cậu. Đến nhà tớ đi, được không?"

Cố Minh lặng lẽ gật đầu một cái. Đêm hôm đó nàng ở lại nhà Mộc Dao. Một đêm chưa ngủ, làm sao có thể ngủ được chứ ? 6 giờ sáng hôm sau, Cố Minh liền lái xe trở lại phòng đã từng cùng Thạch Lỗi ở chung. Nàng chưa kịp thu dọn đồ đạc, chỉ đem tất cả quần áo nhét vào trong valy. Có thể là do quần áo của nàng quá nhiều, đồ cũng rất nhiều, căn bản thu dọn không xong, không biết làm sao. Cuối cùng nàng chỉ có thể xách một valy quần áo đi trước. Nàng không đến nhà Mộc Dao, mà tìm khách sạn tạm thời ở lại. Nàng rất loạn, rất nhiều thứ nghĩ không thông, nhưng có một điều nàng chắc chắn, đó là nàng không muốn gặp lại Thạch Lỗi, càng không muốn nói với hắn bất kỳ lời nào. Đến nỗi sau này, nàng còn không biết, chuyện kết hôn của nàng đã phát sinh rất nhiều việc. Đều đã gửi thiệp mời cho bạn bè cùng người thân , áo cưới cũng đã thử. Mẹ còn nói tháng sau muốn tới Tứ Xuyên, Tháng 9 còn đi du lịch ở núi Nga Mi. Đi chơi xong vừa vặn tham gia hôn lễ của nàng, hết thảy đều đã an bài hoàn mỹ.

"Trước hết cứ thư giãn hai ngày đi, hai ngày sau sẽ xử lý những vấn đề này." Cố Minh tự nhủ như vậy.

Hai ngày này, nàng chỉ ở trong khách sạn, mua thật nhiều whisky. Một mình uống rất nhiều rượu. Nàng đóng cửa, uống nhiều rồi ói, ói xong mệt liền ngủ. Từ đầu đến cuối cũng không khống chế được suy nghĩ của mình. Thực ra là muốn mượn rượu quên đi tất cả, chỉ muốn nghĩ đến đoạn thời gian trước đây: Cảnh tượng Thạch Lỗi theo đuổi nàng, sàn nhảy, trường học, dưới lầu nhà trọ , trong bụi hoa ở sân trường, nụ hôn đầu dưới tàng cây hoa quế là nụ hôn đầu không hề đẹp, còn có đêm đầu tiên làm người ta đau đớn. Mười năm, có thể lưu lại thật là nhiều ký ức. Thạch Lỗi đáng chết, hồi ức đáng chết. Cầm chai rượu lảo đảo, nàng dung túng bản thân mình như bợm rượu, đi đến một nơi không ai biết, làm lễ truy điệu, lễ truy điệu một người đã từng là người yêu, lễ truy điệu mười năm thanh xuân của nàng. . . Thời gian vẫn cứ như thế trôi qua, sẽ không bởi vì bất kỳ người thống khổ nào mà dừng lại, sinh ly tử biệt, đau đến không muốn sống. Trong thời gian ngắn ngủi này, Cố Minh tự cho mình hư hỏng 3 ngày. Xin nghỉ ngày thứ hai. Đến ngày thứ ba mới đi làm.

Nàng đeo kính râm, không phải chỉ bởi vì vết máu bầm chưa tan, còn do mấy ngày nay không ngủ được, mắt sưng lên, làm cách nào cũng không bớt. Nàng nghĩ lại những chuyện đã qua, nghĩ vấn đề Chung Hiểu Âu hỏi ngày đó đã giải quyết chưa. Phục hồi tinh thần lại, cho Chung Hiểu Âu lui ra ngoài. Nàng suy yếu nằm ở trên bàn làm việc, nhìn hoa Thạch Lỗi đưa tới, đang để ở góc phòng. Trước đó đã kêu Tô thư kí ném đi một lần. Chung Hiểu Âu đi trong hành lang ở lầu mười. Đi ngang qua thùng rác, hắt xì mấy lần.

"Hiểu Âu, Cô làm sao vậy?" Vừa vặn đυ.ng phải Tô thư kí. Chung Hiểu Âu mở nắp thùng rác nhìn một cái. Quả nhiên là hoa, không phải nói Cố tổng sắp kết hôn rồi sao? Đây là vị hôn phu đưa tới hay là hâm mộ người nào đó đưa tới ?

"Dị ứng, tất cả đều là hoa tặng cho Cố tổng?"

"Đúng vậy, hôm nay không biết thế nào, tôi đi lượn mấy vòng, tất cả đều là hoa tặng Cố tổng."

"Vậy làm sao ném bỏ đi? Thật lãng phí." Chung Hiểu Âu đã gặp Cố Minh trong phòng làm việc.

"Quả thực tôi vô cùng tò mò, nhìn thiệp trong bó hoa đó, tất cả đều là một người đưa: vị hôn phu của Cố tổng! Bất quá nhìn Cố tổng một mực ném đi, có thể là do hai người đang cãi nhau. . . ." Tô thư kí đang nói, chỉ thấy Cố Minh đã tự mình đem hoa trong phòng làm việc ra ném, đυ.ng phải hai người ở cửa thang máy, ném xong, Cố Minh liền đi. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại dặn dò Tô thư kí, "Hôm nay đừng để tôi nhìn thấy hoa nữa có được hay không?"

"Được Được." Tô thư kí vội vàng gật đầu, Chung Hiểu Âu hắt xì liên tục. Thang máy tới, Tô thư kí vội vàng đẩy cô vào. Chung Hiểu Âu xoa xoa lỗ mũi không thoải mái, nhấn lầu tám, Tô thư kí không khỏi cảm thán nói "Xem ra tranh cãi thật gay gắt."

"Làm sao cô biết?"

"Tôi à? Đều ở lầu mười, làm thư kí cho Cố tổng đã hai năm rồi, nhận được rất nhiều hoa. Cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy Cố tổng ghét cay ghét đắng như vậy." Tô thư kí lắc đầu một cái, cấp trên tâm tình không tốt, xem ra cuộc sống của cô sẽ không an ổn rồi. Đúng như dự đoán, Cố tổng đi làm, liền làm thêm giờ. Tô thư kí làm đếm 7 rưỡi, cũng không thấy Cố tổng có ý muốn tan việc, bụng đói ục ục, lại không dám đi gõ cửa. Điện thoại chợt vang lên làm cho Tô thư kí giật mình "Alo, Kinh Điển Quốc Tế."

"Tô thư kí , alo. Tôi là Chung Hiểu Âu. Xin hỏi Cố tổng còn ở phòng làm việc sao?" "Vẫn còn ở, tôi nhìn dáng vẻ này của nàng, xem ra nàng muốn làm việc thông đêm rồi." Tô Nhiên không nhịn được nói. "Nga."

Chung Hiểu Âu gãi đầu một cái. Buổi sáng cô đưa tới một bản kế hoạch cho Cố Minh, dường như Cố Minh chưa xem qua. Văn mập mạp lại đang thúc giục cô. Không còn cách nào khác, đành liều mạng đi gõ cửa phòng Cố Minh, có vẻ như Cố Minh cũng không để ý ai đang gõ cửa. Rõ ràng Cố Minh có ở trong phòng. Chung Hiểu Âu không biết làm sao mới gọi điện thoại cho Tô thư kí : " Tô thư kí , cô có thể hỏi Cố tổng giúp tôi được không ? Hỏi hộ tôi xem bản kế hoạch sáng nay tôi gửi tới có được hay không ? 10h sáng mai tôi phải chốt kế hoạch rồi."

"Được, tôi hỏi giúp cô một chút." Tô Nhiên lúc này mới gõ cửa phòng Cố Minh:"Cố tổng, Chung Hiểu Âu ở phòng kế hoạch nói buổi sáng đã gửi cho cô bản kế hoạch, còn đang chờ trả lời."

"Ừ ? Tôi biết." Cố Minh từ trên ghế xoay xoay người lại: "Tôi xem ngay đây."

"Cố tổng, có cần tôi gọi cơm tối cho cô không ?" Tô Nhiên uyển chuyển nhắc nhở. Cố Minh lúc này mới xem giờ, đã hơn 7 giờ rưỡi tối. Khẽ lắc đầu một cái: "Không cần, nếu cô không còn việc gì, liền tan việc đi."

"Hay là tôi đặt cho cô ít điểm tâm ? Cố tổng không ăn không tốt cho dạ dày." Tô Nhiên liếc ly cà phê đen, có chút đau lòng, liền gọi điểm tâm cho Cố Minh mới tan việc.