Chương 3
Hai người mới bước ra văn phòng thì đối diện chợt có một chiếc Porsche màu vàng vênh vang chạy tới. Chàng trai ngồi trên ghế lái phấn chấn nói: "Ô kìa, bạn học cũ, trùng hợp thế, ở đây lại có thể gặp được cậu!"
Đây là kịch bản đã được hai người trù tính tốt vào tối hôm qua:
Đầu tiên Chu Thủy An hẹn Vân Lôi tan tầm cùng ăn cơm, sau đó trên đường sẽ "tình cờ gặp" bạn học cũ anh tuấn nhiều tiền, rồi dưới sự mời mọc nhiệt tình của cậu ta, ba người cùng đi ăn tối. Trong khi ăn, anh chàng cử chỉ khéo léo ưu nhã thể hiện ra khí chất quý tộc tốt đẹp, khiến cho trái tim thiếu nữ của Vân Lôi âm thầm chấp nhận. Sau bữa ăn, nữ FA Chu Thủy An lặng lẽ rời khỏi, từ đây trai xinh gái đẹp cùng nhau tâm tình dưới ánh trăng, chụt (ưm) chụt (ưm) chụt (ưm)...*
*么 ( 啪 ) 么 ( 啪 ) 哒 ( 啪 ) 哒 ( 啪 ): 么么哒 là từ ám chỉ việc hôn hít; 啪啪啪 ám chỉ việc làʍ t̠ìиɦ. Trong bản edit mình đành để như vậy không biết chỉnh thế nào. Bạn nào góp ý được cmt hộ mình nhá.Chu Thủy An cũng không có kỹ xảo biểu diễn tốt như bạn học cũ, thận trọng trả lời, sợ bị Vân Lôi nhìn ra sơ hở.
"A, ha ha, khéo thật đấy nhỉ!"
"Vị mỹ nữ bên cạnh cậu là..."
Chu Thủy An thầm sỉ vả hắn trăm ngàn lần trong lòng, tên này tϊиɧ ŧяùиɠ xông lên não rồi chắc, sao vừa đến lại đem toàn bộ trọng điểm đặt lên người Vân Lôi, ánh mắt còn trơ tráo như muốn lột đồ cô ấy tới nơi ấy, đã sớm bàn với tên bạn học cũ này là phải hỏi han an cần cơ mà, thế hỏi han đâu hả!!!
"Vân Lôi, đồng nghiệp của tớ, đại mỹ nữ!"
Ánh mắt Vân Lôi như vô ý liếc Thủy An, có sáng tỏ, cũng có hàn ý, lạnh cóng để cô giật mình một cái. Cô biết mỹ nhân rất thông minh, trò vặt vãnh này không thể gạt được cô ấy, có điều cũng đã đi đến một bước này rồi, cô vẫn phải kiên trì tiếp tục diễn kịch, suy cho cùng tính mạng xác thực đáng quý, nhưng cái giá của thầm mến còn cao hơn, cô thật sự rất muốn biến, mình đã giấu thật kĩ tâm tư thầm mến Hoắc Nhất Minh rồi, tên ngu xuẩn này làm sao lại biết được nhỉ?
"Quả đúng là người đẹp!" Anh chàng mở cửa xe, đi đến trước mặt Vân Lôi, vươn tay: "Xin chào, tôi tên là Thường Soái, người khác vẫn hay nói người như tên, nhưng tôi lại thấy không hẳn là vậy, tôi đáng lẽ phải gọi là phi thường soái."
Thường Soái tự cho là đẹp trai cùng với lời mở đầu rất hài hước, rất thành công —— quá thiếu muối. Vân Lôi không chút nào hào hứng làm quen với cậu ta, thậm chí ánh mắt cũng nhìn sang hướng khác.
"Ha ha ha, bạn học cũ cậu hài hước thật đấy! Hai ta lâu lắm rồi không gặp, không ngờ hôm nay có thể gặp được, ngày khác tớ mời cậu ăn cơm nhá."
Được giải vây, sắc mặt Thường Soái thoáng hòa hoãn hơn, cậu ta thuận theo lời Chu Thủy An nói: "Cần gì ngày khác, chọn ngày không bằng gặp ngày!"
"Chuyện này..." Chu Thủy An khá là khó xử nhìn Vân Lôi, "Tớ có hẹn với đồng nghiệp mất rồi."
"Vậy cùng đi chứ, đúng lúc tớ cũng lái xe đến, cậu coi như cho tớ cơ hội mời đại mỹ nữ ăn cơm đi."
Chu Thủy An không nắm chắc được tâm tư của Vân Lôi, đành phải yếu ớt túm góc áo cô, cẩn thận xin ý kiến, "Nữ thần, nếu không có vấn đề gì, thì cùng nhau ăn được không?"
Gương mặt Vân Lôi vẫn lạnh lùng như cũ, chẳng qua ánh mắt lại nhìn góc áo Thủy An túm trên tay, lát sau mới đáo một chữ "Được".
"Ha ha, ha ha, vậy mau lên xe thôi!" Chu Thủy An sợ Vân Lôi đổi ý, bất chấp suy nghĩ người đẹp chỉ dành đứng xa nhìn không được lại gần, rất tự nhiên kéo tay cô đi đến gần xe.
Sau đó, Chu Thủy An đóng băng tại chỗ, ai nói cho cô biết đi, tại sao cái xe này chỉ có hai chỗ của lái xe và phụ lái vậy trời!
"Không thì, bọn mình bắt xe?"
"Hiện đang là giờ cao điểm tan tầm, không dễ đón xe đâu."
Chu Thủy An trừng ngược Thường Soái, rất muốn hét một câu, vậy hôm nay khỏi đi ăn!
Nhưng đối phương căn bản không nhận được sự tức giận của cô, trái lại còn cười hề hề nói: "Em gái Chu à, sau cốp còn chỗ đó, hay là em chấp nhận ngồi tạm chút đi?"
Cái gì gọi là thấy sắc quên bạn, hôm nay xem như Chu Thủy An mở rộng tầm mắt rồi, hai tay cô chống nạnh, hung ác nói: "Sao ông không nói gương chiếu hậu còn đứng được người luôn đi?!"
Dường như mỗi một biểu tình của cô đều có thể khiến Vân Lôi vui vẻ, giờ phút này, người đẹp nhếch môi nở một nụ cười, dung mạo khuynh quốc này chớp mắt đánh bay linh hồn bé nhỏ của Thường Soái, hồ ngôn loạn ngữ phụ họa theo: "Đúng đúng, xe tớ có hai cái gương chiếu hậu, còn có thể đứng được hai người."
Xe xịn người đẹp, đến người đi đường cũng bị thu hút ánh mắt, Vân Lôi không muốn bị vây xem, thế là mở miệng nói, "Vẫn là dùng xe của tôi đi."
"Sao tôi không biết cậu còn có xe nhỉ?"
Vân Lôi có chút thâm ý nhìn Thủy An, đáp: "Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm."