Chương 8: Vu oan

Minh Hương một tay đem người giữ chặt: “Minh Hà, lỗ mãng hấp tấp giống cái dạng gì?”Minh Hà trừng mắt: “Ta đây không phải thấy tiểu thư liền cao hứng sao? Tỷ thì tốt rồi, mỗi ngày đều đi theo bên người tiểu thư, đâu như ta, lẻ loi một người.”

Về tới Nghi Lan viện, Minh Hương cũng thu lại vẻ mặt nghiêm túc, nàng điểm điểm cái trán Minh Hà: “Được rồi được rồi, tiểu thư ngồi một lát phải tắm gội, nước cùng y phục chuẩn bị xong chưa ?”

“Này còn cần đến tỷ nhọc lòng sao, lửa trong bếp từ chiều đến giờ vẫn chưa tắt, đồ vật đều chuẩn bị xong.” Minh Hà nghe thấy Minh Hương nói, liền đáp lại, gọi nha hoàn bên ngoài bưng nước nóng vào trong.

Minh Hương đi đến bên cạnh ấm sứ đem tay thử độ ấm, cảm thấy không sai biệt lắm mới rót chén trà cho Thịnh Thanh Thanh, tò mò cười nói: “Tiểu thư như thế nào trở lại trong phủ ngược lại ủ rũ?”

Thịnh Thanh Thanh uống vài ngụm trà thanh giọng: “Chỉ là có chút mệt mỏi.”

Ngồi một lát, bên kia nước ấm đã xong, Thịnh Thanh Thanh thoải mái tắm rửa, thay đổiy phục, mái tóc dài được Minh Hà lau nửa khô ngồi bên cạnh bàn tròn.

Thịnh Thanh Thanh nhìn chén sứ trên bàn, Minh Hương vội vàng giải thích nói: “Đây là phu nhân sai người đưa tới canh cẩu kỉ táo đỏ, bổ khí kiện tì, kêu tiểu thư ngươi uống một chút, một lát lại đi viện lão thái thái thỉnh an, đại phòng tam phòng phu nhân tiểu thư đều ở đó, còn, còn có đại thiếu gia…….”

Nói đến đại thiếu gia ba, Minh Hương ngữ khí rõ ràng có chút không thích hợp, Thịnh Thanh Thanh cầm cái muỗng nhẹ nhàng giảo giảo trong chén nước canh, tâm tư nguyên chủ đối Thịnh Minh Triển chỉ có vài người rõ ràng, một người là mẫu Lâm thị cùng với Dư ma ma bên người nàng, còn có Minh Hương Minh Hà.

Đối với chuyện nguyên chủ thổ lộ Lâm thị bên kia không rõ ràng lắm, nhưng Minh Hương Minh Hà hai người lại là biết được rõ ràng, thế cho nên Minh Hương nhắc tới Thịnh Minh Triển ngữ khí mới có thể như thế.

“Cho nên đêm nay đều ở trong viện tổ mẫu dùng cơm?” Thịnh Thanh Thanh múc một muỗng nước canh đưa vào trong miệng hỏi.

Minh Hương thấy Thịnh Thanh Thanh không có hỏi đến Thịnh Minh Triển, trong lòng thở nhẹ ra một hơi, nàng lắc lắc đầu: “Vừa rồi đưa nước canh tới chính là Tam Hạ tỷ tỷ bên người phu nhân, nàng nói chỉ là buổi họp mặt của tất cả các chủ tử trong nhà, thứ nhất là để gặp đại tiểu thư người, thứ hai, hình như là dành cho nhị tiểu thư đại phòng.”

Đại phòng nhị tiểu thư?

“Thịnh Úy Úy?”

“Vâng, nghe nói hôm nay buổi sáng Định Bắc hầu phủ có tiệc ngắm hoa, tam phòng tứ tiểu thư hãm hại nhị tiểu thư, lão thái thái sợ là đang muốn trừng phạt tứ tiểu thư trước mặt mọi người.”

Nói đến tiệc ngắm hoa ở Định Bắc hầu phủ, Thịnh Thanh Thanh bừng tỉnh, nàng nghĩ tới, đây chính là phần quan trọng trong cốt truyện, Tĩnh Vinh quận chúa hãm hại nữ chính rồi vu oan cho tam phòng Thịnh Viện Viện, nữ chính hóa nguy thành an ở ngược lại trời xui đất khiến mà gây chú ý với thế tử Định Bắc hầu phủ Ứng Tu Trúc, cũng chính là một trong những ứng viên nam chính, từ đây bắt đầu mối tình ngươi đuổi ta truy, ân, không sai, chính là như vậy.

Thịnh Thanh Thanh chống cằm, nguyên chủ lúc trước bởi vì sự tình Đa Linh ăn Minh Hương kinh hoảng bất an, hôm nay buổi tối căn bản là không có đi thỉnh an lão phu.

Nàng chớp chớp mắt, hôm nay nói không chừng vừa trở về liền có kịch hay xem.

…………

Thời điểm Thịnh Thanh Thanh mang theo người hướng trong viện lão thái thái đi đến trời còn chưa tối hẳn, Song Lan ở phía trước cầm đèn l*иg chiếu đường, đoàn người bình tĩnh đi về phía trước, cho đến khi đến Phúc An viện của lão thái thái cũng chỉ mới có vài người.

Thịnh gia lão thái thái trên mặt trông cũng là lão nhân hòa ái hiền từ, đầu tóc hoa râm, tinh thần quắc thước, nhưng là người đã đọc qua tiểu thuyết gốc, Thịnh Thanh Thanh đương nhiên sẽ không bị vẻ ngoài này đánh lừa, vị này lão nhân gia này cũng không phải là người tốt gì.

Thịnh Thanh Thanh cười hành lễ với lão thái thái, lão thái thái đối với nàng gật đầu, trên mặt cũng nhìn không ra có bao nhiêu cao hứng, Thịnh Thanh Thanh mừng rỡ bà ấy không để ý tới chính mình, đi tới ngồi bên cạnh Lâm thị, cúi người gọi một tiếng mẫu thân.

Lâm thị cũng nửa năm không gặp nữ nhi, tâm can bảo của mình ở bên ngoài chịu khổ bị bệnh, đã trở lại còn phải chịu này lão thái thái mặt lạnh, trong lòng nàng cũng không vui nổi, trên mặt ít nhiều mang theo chút sắc lạnh, nhưng một tiếng mẫu thân này làm băng sương quanh thân nàng đều hóa cái sạch sẽ, nửa là đau lòng nửa là yêu thương mà đem người kéo tới ôm vào trong lòng ngực, khóe mắt thấm ra nước mắt: “Đã trở lại thì tốt, đã trở lại thì tốt, nữ nhi ngoan của ta, mấy tháng nay chính là chịu tội a...”

Thịnh Thanh Thanh nghe Lâm thị nói, trong lòng cảm xúc hơi dâng, cha mẹ nàng mất sớm, đi theo gia gia lớn lên, sau này gia gia cũng mất, nàng liền chỉ có một người, cảm giác được trưởng bối thương tiếc này nàng đã đã nhiều năm không cảm nhận được.

“Nữ nhi không chịu tội gì, ngược lại là mẫu thân nhớ nữ nhi mới là chịu không ít tội.” Thịnh Thanh Thanh lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau đi khóe mắt Lâm thị, ôn nhu nói.

Lâm thị hoãn hoãn cảm xúc, trên mặt nhiễm một tia ý cười: “Nữ nhi ngoan của ta thật là hiểu chuyện.”

Bên này hai mẹ con nhỏ giọng nói chuyện, bên kia lão thái thái bị chọc đến phiền, liên tục nhìn các nàng, Lâm thị làm bộ không nhìn thấy, Thịnh Thanh Thanh tiếp tục làm áo bông nhỏ của mình, cũng làm bộ không nhìn thấy, lão thái thái thấy vậy dứt khoát nhắm mắt, khảy Phật châu trong tay.

“Tứ tiểu thư cùng tiểu thiếu gia tới rồi.” Thanh âm tiểu nha hoàn gian ngoài truyền đến, Thịnh Thanh Thanh nhìn thấy lão thái thái hai mắt mở một chút, bên trong hàm chứa tràn đầy tàn khốc, khi Thịnh Viện Viện vừa tiến vào phía trước thì nhắm lại mắt.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp vang lên, trong chốc lát liền hiện ra hai cái thân ảnh một cao một thấp.