Chương 7: Hồi phủ thừa tướng

Khi Thịnh Thanh Thanh trở lại khách điếm, Minh Hương đang ngồi ở bên cạnh bàn chống đầu ngủ gật, Thịnh Thanh Thanh đem nàng đánh thức, bảo nàng tự đi nghỉ ngơi, chính mình ôm Mông Tinh Tinh nằm ở trên giường, nhìn màn vải dệt thô ráp trên đỉnh đầu phát ngốc trong chốc lát, lát sau liền đem sự tình phát sinh tối nay vứt ra sau đầu, lâm vào ngủ say.Sáng sớm hôm sau, Lương Tế kêu Song Lan tới thúc giục Thịnh Thanh Thanh rời giường, Thịnh Thanh Thanh nằm ở trên giường bất động, hiện tại còn chưa đến giờ Mẹo, bọn họ thức dậy còn muốn sớm hơn quan viên triều đình, bọn họ lại không phải vội vã vào kinh, mới sáng sớm cửa thành còn chưa mở liền khởi hành?

Thịnh Thanh Thanh đã không còn buồn ngủ nữa, nhưng nàng cố tình không đứng dậy, lạnh mặt phất phất tay bảo Song Lan đi ra ngoài, xoay người nhắm hai mắt tiếp tục ngủ, Song Lan đứng ở mép giường có chút không biết làm thế nào, đứng dậy tay chân nhẹ nhàng thu thập đồ đạc, Minh Hương hung hăng liếc mắt một cái, trực tiếp đem Song Lan túm ra đứng ở cửa thang lầu.

Nàng tuy rằng con mắt nhìn Song Lan, khóe mắt dư quang lại là liếc Lương Tế, cười lạnh, ngoài miệng không khách khí chút nào: “Ngươi không có đầu óc sao? Này giờ nào ngươi cũng dám đi quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi? Lão gia còn phải đến giờ Mẹo mới lên triều, có vài người thật đem chính mình xem như chủ tử? Quấy nhiễu tiểu thư, ta cũng muốn nhìn ngươi rốt cuộc có mấy cái mạng.”

Song Lan cùng Minh Hương xưa nay có chút giao tình, nghe thấy nàng nói như vậy vội vàng nhỏ giọng nói nhỏ: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta sai rồi, là ta nhất thời hồ đồ.”

Minh Hương hừ lạnh một tiếng: “Người a… phải nhận được thân phận chính mình, Song Lan, đừng trách tỷ tỷ ta không nhắc nhở ngươi, ngươi là người của tiểu thư, cũng không phải là cái gì a miêu a cẩu chó săn, còn có lần sau ngươi cũng đừng oán tỷ tỷ ta không nhớ tình cũ.”

Song Lan tuổi còn nhỏ, nghe Minh Hương một phen lời nói lạnh nhạt lập tức liền đỏ mắt, nàng cầm tay áo lau lau mắt: “Minh Hương tỷ tỷ, ta hiểu rồi.”

Minh Hương nhìn không sai biệt lắm, liền bảo Song Lan đi xuống nghỉ ngơi, nàng cũng không xem phía dưới sắc mặt Lương Tế cùng mấy thị vệ xanh mét, cười lạnh hướng trong phòng đi đến, bất quá chỉ là một thị vệ bên người đại thiếu gia, cũng dám đối với tiểu thư ra lệnh. Ha……

Mấy thị vệ thấy Minh Hương đi rồi, âm thầm đối với Lương Tế trợn mắt, bọn họ trừ bỏ Lương Tế đều là người của thừa tướng, đại thiếu gia vì biểu hiện một chút quan tâm đối với tiểu thư, mới bảo thị vệ Lương Tế cùng đồng hành.

Bọn họ cấp bậc cũng đều không thấp, được tướng gia phái đi đón nữ nhi tâm can bảo bối cũng không có khả năng là những cọng bún sức chiến đấu bằng 0, nhưng Lương Tế vừa vào đội ngũ liền một bộ dáng ‘ ta đây là lão đại ’, đối với bọn họ ra đủ loại hiệu lệnh, bọn họ trong lòng sao có thể thoải mái? Mọi người đều là thị vệ bên người tướng gia, ngươi chỉ là một thị vệ của con nuôi thì lên mặt cái gì?

Bọn thị vệ trong lòng lắc lắc đầu, đại thiếu gia làm người cũng không tệ lắm, nhưng chính là ánh mắt không tốt.

Lương Tế bị bọn thị vệ không thèm che giấu ánh mắt tới tới lui lui nhìn hồi lâu, hắn lạnh lùng mà trừng mắt nhìn bọn họ một cái, áp xuống lửa giận trong lòng xoay người trở về phòng, đại tiểu thư này tính tình ngạo mạn không nói đạo lý, hắn trở về thế nào cũng phải nói với đại thiếu gia!

Thịnh Thanh Thanh vốn chỉ chợp mắt, kết quả lại mơ mơ màng màng ngủ, mãi đến khi Minh Hương nhẹ giọng gọi, nàng mới ngáp dài đứng dậy, rửa mặt chải đầu đơn giản, lúc này mới ra khách điếm chuẩn bị khởi hành.

Thịnh Thanh Thanh mặt vô biểu tình, tuy rằng nàng sắc mặt có chút tái nhưng mọi người rõ ràng thấy tâm tình nàng không tốt.

“Trương thị vệ, chờ một lát nếu tới Ngọc Thành thì kêu xe ngựa dừng lại, ta muốn mua vài thứ.” Thịnh Thanh Thanh được Minh Hương đỡ lên xe, không thèm liếc mắt đi ngang qua Lương Tế, đối với ôn nhu phân phó thị vệ đứng ở bên kia.

Trương thị vệ đồng ý, mọi người nhất trí phớt lờ Lương Tế, bắt đầu lên đường. Lương Tế cưỡi lên ngựa, xém chút bóp nát vỏ kiếm trong tay.

Ngọc Thành sản xuất ngọc, thừa tướng phu nhân không có sở thích nào khác trừ trâm ngọc, Thịnh Thanh Thanh đi dạo một vòng Ngọc Thành, chọn một cây trâm ngọc hồ điệp, tuy không có bao nhiêu trân quý, cũng coi như một phần tâm ý, còn đối với thừa tướng, nàng chuẩn bị chính là một bức họa thánh Thiên Sơn đồ lấy được từ một con tiểu yêu, thừa tướng là người đọc sách, trong ký ức nguyên chủ, cha nàng đối với thi họa linh tinh cực kỳ hứng thú.

Thịnh Thanh Thanh trong lòng kỳ thật có chút thấp thỏm, nàng rốt cuộc cũng không phải nữ nhi bọn họ, hoặc nhiều hoặc ít có chút chột dạ cùng áy náy, vì vậy, kế tiếp một đoạn đường nàng cả người đều uể oải.

Bởi vì ở Ngọc Thành chậm trễ trong chốc lát, chờ tới phủ Thừa tướng đã là hoàng hôn.

Xe ngựa vừa mới dừng lại, bên ngoài liền truyền đến thanh âm Song Lan, Minh Hương đem Mông Tinh Tinh đưa cho người bên ngoài, nhấc lên màn xe màu xanh lơ, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, đã đến rồi.”

Thịnh Thanh Thanh nhìn chính mình, xác định không có gì thất lễ mới đứng dậy, xuống xe, vừa vặn có gió nhẹ thổi qua, mang theo vài phần lạnh lẽo, hai tròng mắt nàng khẽ nâng, liền thấy cánh cửa gỗ đỏ mở rộng, bên trong là một con đường lát đá, nhìn chăm chú trong chốc lát, nàng vốn có chút bất an không hiểu sao lại bình tĩnh lại.

Nàng đứng ở trên xe ngựa chậm chạp bất động, đám người Minh Hương cũng không thúc giục, chỉ an an tĩnh tĩnh hơi cúi đầu chờ nàng, Thịnh Thanh Thanh thu hồi ánh mắt, nắm tay nha hoàn cạnh xe ngựa chậm rãi đi xuống.

Nàng còn chưa đứng vững thì bốn tỳ nữ ở thềm đá phía trên liền bước nhanh đi lên, trên mặt nàng mang theo cười, cúi người: “Cung nghênh đại tiểu thư hồi phủ.”

Thịnh Thanh Thanh mím môi, khẽ cười cười, người dẫn đầu này chính là nhất đẳng tỳ nữ bên người mẫu thân nàng, tên là Tam Hạ.

“Phu nhân nói đại tiểu thư một đường mệt mỏi, không cần vội vã đi gặp người, kêu người về nghỉ ngơi, dùng chút nước canh trước.”

Thịnh Thanh Thanh khôngphản đối, hành lí đều có người thu thập, nàng mang theo người bước lên bậc thang chính thức đi vào ……‘ nhà ’.

Tam Hạ bồi nàng một đường, đến khi đem người đưa đến Nghi Lan viện mới cúi người cáo lui, Mông Tinh Tinh tò mò mà đánh giá địa phương mới này, đột nhiên từ trong lòng ngực Song Lan nhảy ra, đi đến dưới chân Thịnh Thanh Thanh, Thịnh Thanh Thanh đem nó ôm vào trong ngực.

“Tiểu thư, người đã trở lại!” Thịnh Thanh Thanh mới vừa đi vào sảnh liền thấy một nha hoàn chạy chậm lại đây, tiểu nha hoàn có gương mặt tròn, so với Song Lan càng muốn tròn hơn một ít, nhìn đặc biệt đáng yêu.