Thịnh Thanh Thanh búng tay một cái, Mông Tinh Tinh đột nhiên dừng lại động tác, lui về phía sau vài bước khôi phục thành kích thước mèo con, nhảy tới bên cạnh Thịnh Thanh Thanh, thân mật mà cọ cọ chân nàng.“Mông Tinh Tinh, giúp ta chăm sóc tiểu ca ca.”
“Chủ nhân yên tâm.” Mông Tinh Tinh nghiêm túc gật gật đầu nhỏ.
Thịnh Thanh Thanh chậm rãi đi đến phía đối diện của con sâu bướm, giống như đang đi dạo trong vườn, nàng xoắn xoắn mái tóc dài, vẻ mặt không chút để ý, nhẹ nhàng nói: " Ngoan ngoãn để ta thu ngươi, hoặc để ta diệt ngươi, chọn một cái đi."
“Ta một cái đều không chọn!” Hai tròng mắt sâu bướm phiếm hồng, ném xuống những lời này liền hướng tới cửa động vọt qua, nàng vừa rồi đánh nhau với con gấu cũng không được lợi gì, nữ nhân này là chủ nhân của con gấu kia, năng lực so với hắn tất nhiên càng cường đại. Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Con sâu bướm di chuyển rất nhanh, làm bụi trên mặt đất bay tứ tung, Thịnh Thanh Thanh không vui mà nghiêng nghiêng đầu, lấy lá phù ra và ném thẳng về phía cửa hang. Tốc độ của lá phù nhanh gần gấp đôi con sâu bướm, con sâu bướm vừa tới cửa động, phù quang chợt lóe, tơ vàng niêm phong cửa, sâu lông đột nhiên đυ.ng phải bị tơ vàng bắn ngược đập trên vách đá, bùm một tiếng, lại từ trên vách đá rớt xuống dưới, lộc cộc lộc cộc mà lăn đến Thịnh Thanh Thanh trước mặt Thịnh Thanh Thanh.
Thịnh Thanh Thanh cầm phù đem sâu bướm bị trói lên, nàng khẽ hừ một tiếng, liền đem hồ lô nhỏ từ túi càn khôn ra, đừng nhìn hồ lô này chỉ nhỏ bằng bàn tay, nơi này thu không biết bao nhiêu yêu quái đâu.
Con sâu bướm vẫn nghiến răng và thốt ra những lời lẽ gay gắt, Thịnh Thanh Thanh không thèm để ý mà đem nàng thu vào hồ lô, trong hồ lô luôn có yêu sẽ thu thập nàng, nghĩ trong hồ lô kia chỉ toàn mấy đại yêu hung tàn, Thịnh Thanh Thanh tâm tình sung sướиɠ mà lại chuyển tới bên người Tịch Tắc.
Vừa vặn nhìn thấy hình ảnh ‘ mỹ nam đang tắm", à, không... Nhầm rồi, là hình ảnh "mỹ nam trong nồi’.
Con sâu bướm cởi hết y phục của nam nhân trước khi cho hắn vào chậu, nàng vẫn là tiểu yêu ngượng ngùng, rốt cuộc vẫn là không đủ dũng khí đem quần cởi ra, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là để lại quần màu trắng rồi đem người ấn vào trong nồi, vì thế Thịnh Thanh Thanh cùng Mông Tinh Tinh mới có vinh hạnh mở rộng tầm mắt.
Vai rộng eo thon chân dài, bọt nước trên thân thể theo động tác của hắn nhỏ tí tách xuống cổ, chảy qua cơ ngực kiên cố, rồi cơ bụng săn chắc…… Thịnh Thanh Thanh theo dòng nước không ngừng di động ánh mắt, lại…… đi xuống……
Mông Tinh Tinh đứng trên mặt đất, mắt to chớp chớp, nó tuổi tác còn rất nhỏ, có thể khai linh trí hoàn toàn là do thảo dược quý hiếm đếm không hết của Dược cốc, rất nhiều chuyện nó còn không rõ, nhìn nam nhân đứng đó, nó thuần túy chỉ là tò mò thôi.
Mông Tinh Tinh đang nhiệt tình quan sát thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó rơi từng giọt trên đầu mình, nó nghi hoặc xoa đầu ngước lên, sau đó hốt hoảng kêu lên: "Sư phụ! Người chảy máu mũi, người nóng lắm à?"
Thịnh Thanh Thanh bình tĩnh lấy khăn tay ra lau máu mũi: "Không, ta chỉ là dục hỏa đốt người trong chốc lát thôi."
Mông Tinh Tinh: “??”
Tịch Tắc đang định bước ra khỏi nồi thì sững người, từ “dục hỏa đốt người” có thể từ miệng tiểu cô nương nói ra một cách đĩnh đạc như vậy sao?
Con sâu bướm đã sớm đốt quần áo của Tịch Tắc, hắn đen mặt đứng ở bên cạnh nồi, hơi thở trầm xuống.
“Tiểu ca ca là đi theo bọn ta hay là đi một mình?” Thịnh Thanh Thanh mi mắt cong cong, bộ dáng ôn ôn nhu nhu nói.
Tịch Tắc còn chưa trả lời, nàng lại nói tiếp: “Nơi này là chỗ sâu trong Cửu Minh sơn, tiểu ca ca hẳn là người tập võ, nhưng khinh công cũng không dùng được bao lâu, hơn nữa tiểu ca ca thể chất đặc thù nói không chừng sẽ bị yêu quái khác bắt được nga.”
Thịnh Thanh Thanh nói chuyện tốc độ rất chậm, nàng mở to mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, tỏ vẻ phi thường chân thành: “Nếu tiểu ca ca theo ta, liền hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề này.”
Tịch Tắc đen mặt gằn từng chữ: “Cùng, ngươi, đi.”
“Tiểu ca ca thật là thông minh cơ trí lại minh lý lẽ.” Thịnh Thanh Thanh đem Mông Tinh Tinh chộp vào trong lòng ngực, rất là nghiêm túc mà ca ngợi một phen.
Tịch Tắc: “……” Thật đúng là cảm ơn ngươi khích lệ a.
Thịnh Thanh Thanh một tay ôm Mông Tinh Tinh, một tay duỗi tới trước mặt Tịch Tắc: “Hiện tại, tiểu ca ca nắm chặ tay của ta đi, chúng ta cần phải đi.”
Tịch Tắc trầm mặc mà nhìn cánh tay trắng nõn kia, chậm chạp không có động tác, Thịnh Thanh Thanh biết được hắn suy nghĩ cái gì, cười nói: “Tiểu ca ca, bắt lấy tay của ta, nháy mắt liền có thể rời đi Cửu Minh sơn nga.”
Tịch Tắc vẫn như cũ trầm mặc, Thịnh Thanh Thanh dứt khoát trực tiếp lôi kéo hắn nhanh đi ra khỏi sơn động, Tịch Tắc thấp cúi đầu nhìn hai đôi tay nắm chặt, ánh mắt hơi lóe.
Tốc hành phù hiệu lực phát huy đến mức lớn nhất, thật sự là trong chốc lát liền ra khỏi Cửu Minh sơn, Thịnh Thanh Thanh ngừng lại trên một mảnh cỏ, nàng nhìn nhìn khắp nơi, xác định nơi này không có gì yêu khí rồi mới buông tay ra, giống như vui đùa nói: “Tiểu ca ca từ trên xuống dưới đều bị muội nhìn thấy hết, có muốn muội chịu trách nhiệm không?”
Tịch Tắc vành tai ửng đỏ, nghiêng nghiêng đầu nói sang chuyện khác: “Hôm nay đa tạ ân cứu mạng của cô nương.”
Thịnh Thanh Thanh bĩu môi: “Không cần khách khí, bắt yêu vốn chính là chức trách của thiên sư bọn ta, nhìn dáng vẻ tiểu ca ca là không cần ta phụ trách rồi, vậy có duyên gặp lại.” Thịnh Thanh Thanh phất phất tay, ôm Mông Tinh Tinh đảo mắt liền không thấy bóng dáng.
Tịch Tắc trầm mặc mà nhìn phương hướng nàng biến mất, nhíu mày nhìn nhìn nửa thân trên của chính mình, xoay người đi tìm chút vật có thể che đậy.
Thịnh Thanh Thanh đứng ở trên ngọn cây, nghiêng đầu nhìn chằm chằm thân ảnh đã đi xa, trong con ngươi hàm chứa ánh sáng nhạt, nàng cong cong khóe môi: “Sẽ gặp lại mau thôi.”
Mông Tinh Tinh khó hiểu: “Chủ nhân làm sao mà biết được?” Thiên sư còn có năng lực biết trước tương lai sao?
Nơi xa bóng người đã nhìn không rõ ràng lắm, Thịnh Thanh Thanh từ trên ngọn cây nhanh chóng mà nhảy xuống, giương mắt nhìn nhìn bầu trời, tâm tình sung sướиɠ lại mang theo chút tự tin: “Ai nha, trực giác nói cho ta biết.” Trực giác của nàng luôn luôn rất chuẩn.
Mông Tinh Tinh mở to mắt mơ hồ, ngáp một cái: “Chủ nhân, chúng ta mau trở về ngủ đi.”
Tịch Tắc mới vừa đi không bao lâu liền gặp thủ hạ của hắn ở bên ngoài Cửu Minh sơn. Đan Hoài nhìn dáng vẻ của chủ tử nhà mình, sợ tới mức xém ném thanh kiếm trên mặt đất, nhanh nhẹn mà cởϊ áσ ngoài của chính mình khoác lên cho hắn.
“Chủ, chủ tử, ngươi đây là gặp cường đạo?” Hay là gặp được cướp sắc?
Tịch Tắc ôm sát áo ngoài, nhàn nhạt mà nhìn hắn một cái, Đan Hoài lập tức im miệng, vội vàng gọi người đem xe ngựa tới.
“Ngọc bội đâu?”
Nghe thấy Tịch Tắc hỏi chuyện, Đan Hoài vội vàng đem ngọc bội từ trong lòng lấy ra: “Ngọc bội đánh rơi ở trong khách điếm, bị chưởng quầy đương tới hiệu cầm đồ, bọn thuộc hạ lúc mới trì hoãn thời gian.”
Tịch Tắc hơi hơi gật đầu, tiếp nhận ngọc bội, ngọc bội ở lòng bàn tay chỉ cảm thấy một cổ thanh khí nháy mắt mà dũng mãnh vào thân thể hắn, hắn từ nhỏ đã biết chính mình thể chất đặc thù, ngọc bội này có khả năng bảo vệ hắn khỏi yêu ma, nhưng hắn vô tình làm rơi ở khách điếm, lúc này sâu bướm kia mới có cơ hội thừa nước đυ.c thả câu.
“Khởi hành hồi kinh.”
“Vâng.”