Chương 19

Hôm nay không chỉ là bố Lăng, chú Hai, chú ba, thậm chí là cả anh cả và anh hai cũng chưa về nhà, cuộc tụ họp trước mắt có lẽ mục đích chính là để giới thiệu Tỉnh Dĩ với Lăng Nhạc An, để hai người biết đến sự tồn tại của nhau, vì để hai người bồi đắp chút tình cảm, bà Vi còn cố tình xếp ghế của hai người ngồi cạnh nhau.

Trên mặt Lăng Nhạc An không có biểu cảm gì, Tỉnh Dĩ thì treo một nụ cười công nghiệp bên khóe môi.

Hôm nay cũng gặp được cặp song sinh kia, Gia Y và Gia Giai nhào vào l*иg ngực của người phụ nữ đã hơi đứng tuổi, đồng thanh gọi một tiếng "mẹ".

Ánh mắt của Tỉnh Dĩ nhìn về phía thím ba, thoạt nhìn qua vẻ bề ngoài hoàn toàn không đoán ra được tuổi tác của bà, nếu so sánh với thím hai, vẻ đẹp của bà không được coi là quá xuất sắc, nhưng cả người toát lên một khí chất đặc biệt.

Tỉnh Dĩ nghe mẹ Vi từng nói, thím ba lớn hơn mấy tuổi so với chú ba, hai người còn có một người con trai nữa nhưng hôm nay không thấy đứa bé ấy.

Kình Vũ và Phi Sơn hôm nay có trở về không? Bà Vi hỏi.

Thím ba đặt hai cô con gái xuống, "Ừm, mấy hôm trước Phi Sơn đi tựu trường, hôm nay không có cách nào trở về." Bà ta cười cười, "Nếu biết chuyện hôm nay Tiểu Dĩ trở về nhà, thím nhất định xin nghỉ cho nó."

Thím hai cũng cười gượng bước đến: "Kình Vũ cũng vậy, học kỳ này trường học bắt tựu trường sớm hơn mọi lần, cho nên thằng bé cũng bận rộn chuyên tâm học hành."

Nụ cười trên mặt bà ta rất miễn cưỡng, trả lời cũng hơi chậm một chút, giống như là trong lòng đang vướng mắc chuyện phiền lòng gì đó.

Nghe bà ta nói xong, cô gái tóc ngắn với khí chất thành thục đứng ở một bên nhếch khóe miệng một cái, cười như không cười trong ánh mắt đều là sự giễu cợt.

Lăng Bình Lộ là con gái lớn của chú hai Lăng Cao Dật, Phục Hoành Lệ là mẹ kế của cô.

Lăng Kình Vũ và Ngả Phi Sơn cùng được gửi đến học tập tại một trường quý tộc, một tuần có đến mấy ngày nội trú trong trường.

Bà Vi tiếc nuối đáp lời: "Chuyện này thực sự không có cách nào, để lần sau gặp mặt nói chuyện đi... Nói đi cũng phải nói lại, ngôi trường đó cũng khắt khe và cực khổ quá, Kình Vũ và Phi Sơn chỉ là những đứa trẻ mới lớn, không bằng cứ cho về nhà ở, dù sao cũng cách trường không xa lắm."

Ba người lại trò chuyện thêm mấy câu.

Cặp song sinh đã chạy đến bên cạnh Nhạc An và Tỉnh Dĩ, hai nhóc con hiển nhiên rất thân thiết với người anh Lăng Nhạc An, Lăng Nhạc An cũng đã mất hồn mất vía cả đêm, lúc này theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy hai đứa trẻ.

Gia Giai ngây thơ thích cười nhào vào trong ngực anh, Gia Y luôn bày ra vẻ mặt nghiêm túc cũng đi tới, nhưng lại tới nắm lấy tay của Tỉnh Dĩ, ngửa đầu gọi một tiếng: "Chị Tiểu Dĩ."

Tỉnh Dĩ học theo điệu bộ của Lăng Nhạc An, ôm lấy Gia Y vào trong ngực, hai người bọn họ mỗi người ôm một người, cặp song sinh này ngồi trong lòng hai người nói chuyện với nhau.

Chỉ là đại đa số thời gian đều là Gia Giai hết sức phấn khởi nói chuyện, Gia Y luôn luôn nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Tỉnh Dĩ nghe hai nhóc nói chuyện, cảm thấy rất thú vị, khóe miệng hơi kéo lên, ngẩng đầu một cái lại phát hiện Lăng Nhạc An đang nhìn mình chằm chằm.

Anh có một đôi mắt đào hoa, bất kể là nhìn ai cũng mang lại cảm giác tình tứ, giờ phút này cặp mắt xinh đẹp ấy đang nghiêm túc nhìn chăm chú Tỉnh Dĩ, Tỉnh Dĩ bị anh nhìn mà hô hấp như ngưng lại, đang định mở miệng hỏi tại sao anh lại nhìn mình như thế thì nghe được âm thanh lớn từ ngoài cửa truyền vào.

Cặp song sinh tò mò thò đầu ra xem, dáng vẻ thập thò trông giống chuẩn bị hóng hớt chuyện gì.

Tỉnh Dĩ ôm Gia Y trong vòng tay, sợ rằng cô nhóc sẽ bị ngã.

Sau đó, Tỉnh Dĩ không khỏi ngẩng đầu, muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.

Người gây náo loạn chính là chú hai hôm đó cô đã từng gặp một lần. Tất cả người nhà họ Lăng đều sở hữu ngoại hình ưa nhìn, chú hai Lăng Cao Nhất cũng có nét đẹp riêng, mặc dù trong ba anh em chú hai ít giống bà cụ Lăng nhất, song Lăng Cao Nhất không xấu, thậm chí có thể gọi là đẹp trai.

Chỉ là quanh năm chìm trong tửu sắc khiến ông trông uể oải, đến tuổi trung niên lại không hề chú ý chăm sóc vẻ ngoài, vóc dáng bắt đầu tiều tuỵ.

Bộ dạng của Lăng Cao Nhất rõ ràng là đã say khướt, nói là quá trớn cũng không hề ngoa. Trên tay ông ta còn cầm nửa chai rượu, bước đi loạng choạng không vững vàng. Ông ta lảo đảo bước vào, vừa vào cửa đã hét lớn: "Lăng Bình Lộ! Con nhóc thối tha, là mày đóng băng thẻ của tao đúng không?!"