Chương 18

Cô và Khâu Cự cùng nhau đến trường để đặt hành lý. Ở trên đường lúc Tỉnh Dĩ muốn giúp cậu ấy lấy một số hành lý, Khâu Cự nói cậu ấy là một người đàn ông, dù nói thế nào cũng không thể để cho cô giúp mang hành lý. Tỉnh Dĩ giật lại, Khâu Cự liền xách theo một đống hành lý chạy về phía trước, hai người đuổi theo nhau trên đường, tranh đua một cách ấu trĩ.

Tuy rằng con người Khâu Cự có hơi khác biệt, nhưng kỹ năng xã hội hoàn toàn đầy đủ. Sau khi cậu ấy trò chuyện vài câu với người khác ở dưới ký túc xá, liền kết thân với đàn anh. Tỉnh Dĩ thấy cậu ấy không có vấn đề gì, cũng có đàn anh tình nguyện giúp cậu ấy xách hành lý lên lầu thì yên tâm rời khỏi trường.

Giờ này đã không thể đợi xe buýt được nữa. Tỉnh Dĩ bắt một chiếc taxi, đi xuống chân núi của khu biệt thự. Khi cô xuống xe thì thấy tài xế của nhà họ Lăng đã chờ cô ở trạm.

Tỉnh Dĩ hơi bất ngờ, vội vàng chạy qua, sau khi nói lời cảm ơn, Tỉnh Dĩ thắt dây an toàn cho mình.

Thời gian này trùng hợp giao giữa hoàng hôn và buổi tối, bầu trời đã tối đen, có thể nhìn thấy mặt trăng và một vài ngôi sao, nhưng không thể được gọi là ban đêm. Cư dân sống trong khu vực giàu có đã thắp sáng đèn từ lâu, nhưng chỉ có một vài biệt thự rải rác trên đường, vì vậy có vẻ như ngọn núi này rất yên tĩnh.

Tỉnh Dĩ nhìn ra ngoài thông qua cửa sổ, nhìn trạm từng chút lui về phía sau, không hiểu sao cô suy nghĩ, không biết sau ngày đó Lăng Tu Chân có bày sạp ở nơi đó hay không?

Tài xế lái xe rất trơn tru, nhưng ngay cả khi như vậy, họ vẫn còn gần nhà họ Lăng. Cô nhìn vào biệt thự đầy ánh sáng, những con đường như vậy sẽ khiến cho mọi người cảm thấy như trở về nhà.

Tỉnh Dĩ nhìn về phía trước, tỉnh táo và bình tĩnh nói với chính mình: Đó không phải là nhà của cô.

Lúc Tỉnh Dĩ đi vào phòng khách còn đang suy nghĩ, đêm nay rốt cuộc nên trở về như thế nào. Lỡ như nhà họ Lăng không đồng ý tiễn cô, vậy thì cô cũng chỉ có thể đi bộ trở về. Tỉnh Dĩ nghĩ đi nghĩ lại, càng thêm kiên định ý tưởng muốn mua một chiếc xe đạp.

Đêm nay người tụ tập ở nhà tổ còn ít hơn lần trước,nhưng có thêm vài gương mặt mới. Có hai cô gái nhìn qua rất tao nhã và có năng lực, còn có một thiếu niên nhìn có vẻ cùng tuổi với cô. Tỉnh Dĩ đoán có lẽ anh chính là Lăng Nhạc An.

Tỉnh Dĩ nghĩ đến đây, lại nhịn không được nhìn anh vài lần.

Khi cô nhìn kỹ, điều đầu tiên đập vào mắt cô là đôi mắt đẹp của anh, cũng không phải là những điểm khác trên gương mặt anh không đẹp. Nhưng khi bạn nhìn thấy anh lần đầu tiên, thực sự chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lộ ra một vài phần kiêu ngạo.

Hốc mắt Lăng Nhạc An trũng sâu, đôi mắt hoa đào kiagiống như một cơn bão đi qua cướp đoạt tầm mắt của người khác. Tóc mái trước trán được vén lên, lộ ra cái trán trơn bóng.

Đẹp thì đúng là đẹp, nhưng rõ ràng không phải quá sắc nét, trông rất lạnh lùng, khó tiếp cận.

Vóc dáng của anh rất cao, thậm chí còn cao hơn Tỉnh Dĩ một khúc, xương hàm góc cạnh hơi nhô lên, cho nên trong tầm mắt khó tránh khỏi lộ ra vẻ nhìn xuống từ trên cao.

Tuy nhiên, anh thực sự có một vài phần giống... Tỉnh Dĩ ngơ ngác nghĩ, dáng vẻ của Lăng Nhạc An và bà Tỉnh ít nhất có năm sáu phần tương tự. Điều này khiến cho trong lòng cô có thêm vài phần thân cận không thể nói rõ.

Sau khi cô bước vào nhà, một số người nhìn về phía cô, bao gồm cả Lăng Nhạc An. Bà Lăng đến kéo tay cô, thân mật dắt cô đi vào trong nhà, Tỉnh Dĩ mỉm cười nói chuyện với bà.

Thế nên cô đã bỏ lỡ vẻ kinh ngạc trên mặt Lăng Nhạc An.

Tỉnh Dĩ gật đầu với từng người xa lạ, dựa vào sự giới thiệu của mẹ Lăng xưng hô theo quy củ. Cuối cùng, ánh mắt của cô rơi lên người Lăng Nhạc An.

Cô chăm chú nhìn anh, sau đó đưa tay ra: "Lăng Nhạc An... Xin chào."

Lăng Nhạc An nhìn thẳng vào mắt của cô, yết hầu của anh lên xuống hai lần, lông mi dài rủ xuống, ngăn trở tất cả cảm xúc trong mắt anh. Trên người Lăng Nhạc An có một loại khí chất quý phái, anh hơi cúi đầu, nói một câu: "Xin chào."

Sau đó anh cũng không bắt tay cô, hai người chỉ gật đầu một cái với đối phương.

Hôm nay bà cụ nhà họ Lăng cũng ở đây, Tỉnh Dĩ không biết trước khi cô đến, bọn họ rốt cuộc đã thương lượng như thế nào? Tóm lại, bà cụ chỉ chào hỏi nhẹ nhàng với cô, tuy không nói gì khó nghe, nhưng cũng không có nói gì hoan nghênh, hoàn toàn là một bà cụ có sự nhất quán từ lời nói đến cử chỉ.

Tâm lý của Tỉnh Dĩ hoàn toàn khác với lần trước. Sau tất cả, cô đã nhận được tiền, miễn là bà cụ không lấy ly ném vào cô, cô sẽ không tức giận ... Không, ngay cả khi bà cụ đập vỡ ly, cô cũng sẽ không tức giận.

Kiếm tiền mà, không thể khó chịu.