Chương 14

Ngày hôm sau, Tỉnh Dĩ đi cùng bà Tỉnh đến bệnh viện trên thị trấn, nhưng mà làm phẫu thuật trong bệnh viện cần phải đặt lịch hẹn trước. Sau khi trò chuyện với bác sĩ, hai người tiện đường đi chợ, Tỉnh Dĩ giúp bà Tỉnh xách đồ ăn về nhà, chuẩn bị làm cơm trưa.

Hôm nay Tỉnh Dĩ hôm nay không buộc tóc, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, mặc áo phông rồi ra ngoài. Có điều dáng cô cao, bất kể mặc gì nhưng cô ấy cao, bất kể cô ấy mặc gì ra đường đều giống như giá quần áo di động, dọc đường đi vài cô gái nhỏ cũng quay đầu lại nhìn cô.

Tỉnh Dĩ giúp bà Tỉnh xách thức ăn về nhà xong lập tức lại muốn ra ngoài, bà Tỉnh hỏi cô muốn đi đâu chơi, Tỉnh Dĩ vừa xách giày vừa trả lời nói đi tìm Tiểu Khoa.

Lúc cô đóng cửa lại, bà Tỉnh còn dặn dò nói cô nhớ về nhà ăn cơm, dẫn bạn bè về nói với cô nhớ về nhà ăn tối, dẫn bạn bè về cũng được.

Tỉnh Dĩ từ dưới lầu hét lớn: "Con - biết - rồi."

Tỉnh Dĩ lấy xe đạp, đón gió lao vun vυ"t về hướng kho hàng hỏng bên bờ sông.

Trước kia nhà kho đổ nát này từng thuộc về một nhà máy nhỏ, sau này nhà máy đóng cửa, dời khỏi thị trấn Sơn Nam, chỉ còn lại nhà kho này, từ đó nhà kho này trở thành căn cứ bí mật của bọn trẻ, không biết đã trải qua bao nhiêu lớp trẻ, đến bây giờ còn có vài đứa nhóc bảy tám tuổi sau khi tan học sẽ đến đây thám hiểm.

Nhưng một tuần gần đây, mấy đứa nhóc muốn đến đây chơi đều bị Từ Lương Khoa dùng kẹo mυ"ŧ đuổi đi, tuần này mỗi ngày bọn họ đều ở đây tập hát.

Ban nhạc Sơn Nam là tên của họ trên nền tảng Internet, một tuần trước mới bất đắc dĩ được thành lập, nói là một ban nhạc, nhưng thực tế họ chỉ có bốn người, Tỉnh Dĩ là nhóm trưởng của ban nhạc, Từ Lương Khoa là tay chơi guitar, Diêm Tư Niên phụ trách trống, Khâu Cự là tay bass.

Tỉnh Dĩ và Từ Lương Khoa đã biết nhau từ nhỏ, mà lần đầu tiên họ gặp Diêm Tư Niên và Khâu Cự là vào kỳ nghỉ hè cuối cấp ba.

Khâu Cự bằng tuổi bọn họ, sau này học cùng trường cao trung cùng lớp. Cậu ta là từ thành phố lớn chuyển đến đây, da trắng như tuyết, lần đầu tiên gặp Từ Lương Khoa còn tưởng rằng cậu ta là con gái, Diêm Tư Niên hơn họ bảy tám tuổi, là một lập trình viên đầu tóc chưa hói.

Diêm Tư Niên đổi công việc rất nhanh, hận không thể nhảy việc bốn lần một năm, mỗi lần đổi công ty là lại đổi một chỗ ở, mãi cho đến lúc đến thông Sơn Nam, theo lời anh ta nói thì là: thôn Sơn Nam thực sự là một nơi tốt để về hưu.

Còn chưa đến ba mươi tuổi mà đã bắt đầu lo lắng về chuyện nghỉ hưu, xem như chuyện hằng ngày của lập trình viên.

Khâu Cự là một con vịt cạn, khi bốn người họ gặp nhau lần đầu tiên, cậu ta đang đạp đạp trong nước, giọng Khâu Cự vậy mà lại rất tốt, tiếng hét “Cứu mạng” trong phạm vi tám trăm dặm còn có thể nghe thấy.

Diêm Tư Niên nghe thấy có người kêu cứu, lập tức không suy nghĩ mà lao xuống sông.

Mùa hè ở thị trấn Sơn Nam rất nóng, trong không khí còn có một luồng sóng nhiệt bốc hơi lên, nhưng nước dưới sông sâu một mét lại lạnh, Diêm Tư Niên vốn nghĩ rằng mình biết bơi, cứu một đứa trẻ không thành vấn đề, nhưng vừa nhảy xuống đã bị nước sông kí©h thí©ɧ cho rút gân.

Lúc Tỉnh Dĩ và Từ Lương Khoa chạy đến hiện trường, thì nhìn thấy một người lớn và một đứa trẻ dưới sông, người lớn kia sắc mặt dữ tợn, hét lên: “Mau… Tôi không xong rồi, nhanh lên… giúp tôi với !!!"

Khiến cho Khâu Cự bên cạnh cũng sợ tới mức không biết kêu cứu nữa.

Tỉnh Dĩ cùng Từ Lương Khoa xuống vớt hai người lên, khi đó Tỉnh Dĩ vẫn còn để tóc ngắn, không dài hơn Từ Lương Khoa bao nhiêu.

Lúc Từ Lương Khoa biết Khâu Cự là con trai thì giật mình, lúc Khâu Cự biết Tỉnh Dĩ là con gái cũng giật mình.

Tỉnh Dĩ đỗ xe đạp trước cửa nhà kho, người ở thị trấn Sơn Nam chất phác thật thà, hơn mười năm nay chưa từng xảy ra trộm cắp nên Tỉnh Dĩ cũng không khóa xe, chỉ mở cửa kho đi vào.

Quả nhiên đám người Từ Lương Khoa cũng ở đó, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, ba người nhìn ra ngoài thì thấy Tỉnh Dĩ đã trở lại, Từ Lương Khoa đi tới ôm cô một cái thật chặt, Khâu Cự giúp đỡ đem đến một cái ghế dựa, Diêm Tư Niên lên tiếng chào đón cô: "A Dĩ đã trở lại, nào nào nào, mau ngồi xuống."

Tỉnh Dĩ cười với bọn họ, cũng ngồi vào bàn, trên bàn bày ra một đống bản nhạc lộn xộn, lời bài hát viết tay bên này một đoạn, bên kia một đoạn.

Tỉnh Dĩ cầm bản nhạc lên nhìn: "Viết bài hát mới? Anh Diêm viết?"

Khâu Cự hào hứng nói: "Đúng vậy! Anh Diêm vừa viết xong vào ngày hôm qua."