Chương 13

Sau khi ăn xong, Tỉnh Dĩ tiễn ông Lý xuống lầu.

Ông Lý đứng dưới lầu, sau khi chắc chắn bà Tỉnh ở trên lầu không nhìn thấy, mới hạ giọng nói với Tỉnh Dĩ: “Tiểu Dĩ, thân thể của bà cháu không thể tốt lên được, ca phẫu thuật của bà ấy phải làm càng sớm càng tốt."

Tỉnh Dĩ gật đầu, vừa định nói cho ông nội Lý biết chuyện cô có tiền, ông Lý liền đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng, nói: "Trong tay ông còn có một ít tiền hưu, cháu giữ đi, đừng nói cho bà nội, bà ấy không muốn nhận đâu, đứa trẻ ngoan, mau chóng đưa bà cháu đến bệnh viện làm phẫu thuật, không thể trì hoãn việc chữa trị."

Một tháng trước, bà nội Tỉnh té xỉu ở trong nhà, khiến Tỉnh Dĩ sợ quá mức, cô vừa khóc, vừa gọi điện cho ông Lý và Từ Lương Khoa, sau đó tay run rẩy gọi 120. Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng. Bà Tỉnh bị bệnh tim mạch vành, căn bệnh tương đối phổ biến ở người già.

Bác sĩ nói rằng tình trạng thể chất của bà Tỉnh có thể giúp bà ấy trải qua liệu pháp can thiệp động mạch và phẫu thuật bắc cầu động mạch vành. Chi phí phẫu thuật bao gồm cả điều trị phục hồi chức năng sau đó khoảng hơn 10 vạn, để người nhà cân nhắc xem có muốn làm hay không. Tỉnh Dĩ ngồi trên dãy ghế dài ở hành lang bệnh viện, cô lấy tay gắt gao che mặt, trong lòng như một mớ hỗn độn.

Phẫu thuật chắc chắn sẽ phải làm, nhưng câu hỏi khiến Tỉnh Dĩ bối rối là: Mười mấy vạn tệ kiếm ở đâu ra? Ngay cả 1000 tệ tiền viện phí của bà nội cũng là do ông nội Lý trả giúp cô. Cô mới vừa mới học lên cao trung, không có khả năng kiếm tiền.

Tỉnh Dĩ hoàn hồn, nhìn tấm thẻ mà ông nội Lý đưa cho cô.

Ông nội Lý là giáo viên nhân dân, cả đời miệt mài giảng dạy, giáo dục dạy học, ông từ trước tới nay chưa từng thu của học trò một xu, ngược lại thường xuyên mang những đứa trẻ gia đình khó khăn đi ăn cơm. Số tiền mà ông ấy đưa cho Tỉnh Dĩ này tám chín phần là ông nửa đời ăn mặc tiết kiệm mà tích góp được, hốc mắt Tỉnh Dĩ đau xót, đẩy lại tấm thẻ ngân hàng mà ông Lý đưa cho cô.

Tỉnh Dĩ chớp chớp mắt, cố gắng kìm nén nước mắt, cười nói: “Ông nội Lý, hiện tại cháu có tiền để làm phẫu thuật cho bà nội rồi, ngày mai cháu sẽ đưa bà đến bệnh viện, số tiền này ông lấy lại đi, nhưng vẫn là cảm ơn ông, thực sự thực sự...cảm ơn ông rất nhiều."

Tỉnh Dĩ thật sự không kìm được nước mắt, trực tiếp cúi đầu trước mặt ông nội Lý, nhân cơ hội cúi người lau đi nước mắt trên mặt.

Ông nội Lý không tin, hỏi: "Cháu vẫn còn là một đứa nhỏ mười mấy tuổi, lấy đâu ra hơn 10 vạn tệ? Tiểu Dĩ, cháu ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngu ngốc!"

Vừa nói, ông ấy vừa nhét thẻ tấm ngân hàng vào tay Tỉnh Dĩ một lần nữa.

Tỉnh Dĩ dở khóc dở cười, liền nói ngắn gọn với ông Lý về việc Lăng gia đã tìm thấy cô, sau nhiều bảo đảm, cuối cùng ông Lý mới tin lời cô, lấy lại thẻ ngân hàng.

Tỉnh Dĩ nhìn ông Lý đi rồi mới lên lầu về nhà.

Bà Tỉnh đang dọn bàn, Tỉnh Dĩ chủ động đi tới giúp bà, Bà Tỉnh hết lần này đến lần khác cười khen cô, Tỉnh Dĩ cũng cảm thấy xấu hổ.

“Bà nội, vừa rồi ông Lý cho cháu tiền để đưa bà đi làm phẫu thuật” Tỉnh Dĩ nói.

Bà Tỉnh có chút ngạc nhiên, nói với Tỉnh Dĩ: "Cháu gái...chúng ta không thể lấy tiền của ông nội Lý được. Ông ấy hơn nửa cuộc đời đã không hề dễ dàng, cả ngày luôn suy nghĩ cho người khác. Cái lão Lý này, một chút cũng không biết suy nghĩ cho chính mình."

Tỉnh Dĩ gật đầu: “Vâng, cháu không có nhận tiền của ông ấy.”

Bà Tỉnh thấy cảm xúc của cô không được tốt, liền cười nói với cô: “Cháu ngoan, bác sĩ không phải đã nói rồi sao, bệnh này của bà chỉ cần tâm trạng tốt là có thể hồi phục, không cần quá lo lắng."

Tỉnh Dĩ ôm lấy bà, vùi đầu vào trong lòng bà nói: “Nhà họ Lăng cho cháu một trăm vạn, thật sự là một trăm vạn!...Bà nội, ngày mai chúng ta đi bệnh viện nhé, được không?”

Bà Tỉnh khẽ vỗ về cô, vừa muốn nói gì đó, phát hiện trên vai mình có chút ươn ướt, bà mới biết được Tỉnh Dĩ đang âm thầm khóc.

Tỉnh Dĩ từ nhỏ tính tình đã rất bướng bỉnh, sau 3 tuổi, bà Tỉnh chưa từng thấy cô ấy rơi nước mắt trước mặt mình nữa, người ta đều nói rằng đứa trẻ biết khóc sẽ có sữa, nhưng đứa trẻ không khóc khi khóc sẽ càng đau lòng hơn.

Bà Tỉnh không nói gì nữa, vỗ nhẹ lưng Tỉnh Dĩ, cưng chiều nói: “Được.”