Phòng bệnh VIP của Long Phi Dạ và phòng tổng thống của khách sạn không chênh lệch bao nhiêu, đầy đủ các thiết bị, còn có nhân viên chăm sóc đặc biệt. Hàn Vân Tịch vừa vào phòng đã thấy Long Phi Dạ ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Anh đã thay quần áo bệnh nhân, mặc thường phục. Quần dài màu sẫm, áo len cổ chữ V màu đen, khí chất vô cùng tốt, đơn giản nhưng không mất đi sự tao nhã tôn quý, vừa nhìn đã biết là đo ni đóng giày, cắt may thủ công, giá cả xa xỉ.
Phía sau lưng của anh rõ ràng cũng đã được xử lý qua, chỉnh lý bóng loáng, mười phần nam tính.
Anh ngồi xổm trên sô pha, bắt chéo chân, đang lật xem tài liệu. Hàn Vân Tịch đi tới trước mặt anh, anh mới ngẩng đầu nhìn.
Tuy rằng cách đây không lâu mới nhìn thấy mặt người đàn ông này, nhưng trong nháy mắt anh ngẩng đầu, tim Hàn Vân Tịch vẫn đập thình thịch.
Long Phi Dạ ngược lại đánh giá cô, ánh mắt lạnh như băng, tùy ý.
Anh lạnh lùng hỏi: “Cô chính là bác sĩ Hàn Vân Tịch?”
Giọng nói cao cao tại thượng của Long Phi Dạ khiến cho Hàn Vân Tịch rất không thoải mái, cô xem nhẹ sự xấu hổ trong lòng, ngẩng đầu lên đối diện với anh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, tự nhiên hào phóng.
“Vâng, tôi là Hàn Vân Tịch. Long tiên sinh, độc của anh đã giải hết, lúc nào cũng có thể xuất viện.”
Cô vốn còn muốn bắt mạch lại cho anh, nhưng hiện tại nhìn trạng thái này của anh chắc không cần nữa. Thể lực của người này có lẽ rất tốt, có thể tỉnh nhanh như vậy cơ mà.
“Bác sĩ Hàn có nghĩa vụ cùng bệnh nhân nói rõ bệnh tình, cùng với tình hình cụ thể của việc trị liệu không?” Long Phi Dạ hỏi.
Hàn Vân Tịch đương nhiên có nghĩa vụ này, cô đem ca bệnh đã chuẩn bị tốt đưa lên.
Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên bàn mổ, cô có thể rất bình tĩnh giải thích cặn kẽ với anh. Thế nhưng, sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô thật sự không thể mặt đối mặt nói chuyện với người đàn ông này.
Cô là bác sĩ có trình độ chuyên nghiệp cao, đúng vậy, nhưng cởϊ áσ blouse trắng ra, cô cũng là một cô gái biết xấu hổ!
“Long tiên sinh, tình huống của anh tôi đã viết chi tiết rồi.” Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
Nhưng mà, Long Phi Dạ lại đem ca bệnh ném qua một bên, không vui nói: “Bác sĩ Hàn, thầy hướng dẫn của cô không có nói cho cô biết, ca bệnh là cho bác sĩ xem, không phải cho bệnh nhân xem sao?”
Hàn Vân Tịch hít một ngụm khí lạnh, nghĩ thầm, người này thật sự không biết mình trúng độc gì, hay là giả không biết nha? Sau khi anh tỉnh lại, Cố Bắc Nguyệt không nói cho anh biết sao? Lúc y tá đến đưa thuốc cũng không nói cho anh biết sao?
Anh cứ nhất định phải cùng cô mặt đối mặt nghiên cứu cặn kẽ chuyện này sao? Anh không sợ xấu hổ, vậy người làm bác sĩ cô đây phụng bồi đến cùng!
Hàn Vân Tịch âm thầm hít sâu, ngồi xuống ở một bên, nghiêm túc nói: “Long tiên sinh, đầu tiên anh trúng nọc độc của rắn, là độc tố trúc diệp thanh, tuy là kịch độc, nhưng liều lượng rất nhỏ, không trí mạng. Viện trưởng Lâm nói anh điểm danh muốn tôi giải độc, nhưng mà lúc đó tôi có bệnh nhân tình huống còn khẩn cấp hơn so với anh. Tình huống của anh còn chưa tới trình độ cần chen ngang. Tôi từ chối.”
Long Phi Dạ vẫn cúi đầu nghe, không lên tiếng.
Anh vừa mới tỉnh lại, chỉ nghe Từ Đông Lâm nói Đoan Mộc Dao giả mạo làm bác sĩ Hàn hạ độc, bị Hàn Vân Tịch nhìn thấu. Tình huống cụ thể, Từ Đông Lâm cũng không biết, Cố Bắc Nguyệt vẫn luôn ở trong phòng họp trao đổi với người của cục cảnh sát, đến nay vẫn chưa tới.
Long Phi Dạ nghe Từ Đông Lâm nói xong tình huống đại khái, lập tức ý thức được đây là một cơ hội tốt để đối phó với Đoan Mộc Sùng Bình. Anh đương nhiên phải mau chóng tìm hiểu rõ ràng chuyện đã xảy ra. Cho nên, anh mới bảo người tìm Hàn Vân Tịch tới.
Thấy Long Phi Dạ không lên tiếng, Hàn Vân Tịch tiếp tục nói: “Sau khi Đoan Mộc Dao giúp anh giải nọc độc rắn, rồi lại hạ một loại độc khác trên người anh, bởi vì…”
Hàn Vân Tịch còn chưa nói xong, Long Phi Dạ đã cắt ngang: “Cô ta hạ độc gì?”
“Tình độc!” Hàn Vân Tịch rất bình tĩnh.
“Tình độc là cái gì?” Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.
Hàn Vân Tịch hơi giật mình, không trả lời ngay.
Long Phi Dạ lạnh lùng nhìn cô, chờ!
Hàn Vân Tịch bất chấp tất cả, nhìn thẳng ánh mắt của hắn, lấy tư thái chuyên nghiệp nghiêm túc trả lời: “Là thúc giục. Tình độc dược!”
Đôi mắt thâm thúy lạnh lẽo của Long Phi Dạ rốt cuộc cũng có gợn sóng, anh rõ ràng là ngoài ý muốn.
Nhưng mà, rất nhanh Long Phi Dạ nhíu mày lại, nhìn Hàn Vân Tịch, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, như là đang nhớ lại cái gì.
Anh nói: “Vừa mới ở trên bàn mổ, là cô…”