Chương 7

Hàn Vân Tịch xưa nay không ít lần khiến Viện trưởng Lâm tức giận, hôm nay lại càng chịu thiệt thòi lớn.

Cô đương nhiên cũng muốn mượn tay đại boss Long Phi Dạ này, phản kích Viện trưởng Lâm một trận. Nhưng mà, cô cũng không có ý định đứng về phía Long Phi Dạ.

Bởi vì, cô muốn rời khỏi Lăng Vân!

Năm đó cô còn nhỏ không hiểu chuyện, còn chưa tốt nghiệp trường y, đã ký khế ước bán thân với Viện trưởng Lâm. Cô nhất định phải phục vụ hơn hai mươi năm cho bệnh viện Lăng Vân, trong hiệp ước còn có một điều khoản vô cùng không bình đẳng, đó chính là cô nhất định phải phục tùng vô điều kiện khi bệnh viện Lăng Vân chỉ định công tác.

Nói cách khác, nếu tập đoàn Lăng Vân cử cô đến khu ổ chuột Châu Phi làʍ t̠ìиɦ nguyện viên vài năm, cô cũng không có quyền từ chối.

Chuyện hôm nay đối với cô mà nói, không thể nghi ngờ là một cơ hội tốt để hủy bỏ hợp đồng!

Viện trưởng Lâm ác ý tính kế cô, tìm người thay thế cô, rõ ràng vi phạm điều khoản trong khế ước.

Hiện tại cô cũng không lo lắng Viện trưởng Lâm tìm Đoan Mộc Sùng Bình, thứ cô lo lắng nhất chính là đại boss Lăng Vân, Long Phi Dạ.

Nghe đồn tên kia vô cùng bá đạo, máu lạnh. Muốn anh đồng ý hủy hợp đồng, cũng không phải là chuyện dễ dàng!

Hàn Vân Tịch suy tư một chút, cuối cùng vẫn cầm điện thoại di động gọi cho luật sư tư nhân: “Alo, Ninh Thừa, em đang ở bệnh viện, anh lập tức tới đây. Có chuyện lớn!”

....

Tuy phòng làm việc của Ninh Thừa cách bệnh viện Lăng Vân không xa, nhưng khi Ninh Thừa xuất hiện trước mặt Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch vẫn khϊếp sợ.

Người này, chỉ dùng mười lăm phút.

Anh ta mặc âu phục màu sẫm quanh năm không thay đổi, chẻ đôi hai mái vẫn không mất vẻ đẹp trai, nội liễm nghiêm cẩn, cũng không mất đi vẻ tao nhã.

Hàn Vân Tịch đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một phen, nghi hoặc nói: “Luật sư Ninh, anh không giống như đang khám bệnh dưới lầu nha!”

Coi như ở dưới lầu xem bệnh, bệnh nhân, muốn trong vòng mười lăm phút, chuẩn xác không sai chỗ nào tìm được phòng nghỉ của cô cũng không phải chuyện dễ dàng.

“Nguyền rủa anh phải không?”

Ninh Thừa liếc cô một cái, ngồi xuống sô pha bên cạnh. Anh ta rút từ trong cặp công văn ra một phần văn kiện, đưa cho Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch liếc mắt một cái liền thấy bìa văn kiện viết ba chữ "Hủy hợp đồng" thật to.

Ngoan nào!

Cô cũng chỉ nói đại khái tình huống với anh qua điện thoại, ngay cả giấy hủy hợp đồng anh ta cũng đã chuẩn bị xong.

Hàn Vân Tịch lật xem một chút, phát hiện giấy tờ hủy hợp đồng này vô cùng hoàn mỹ, một chút tật xấu cũng không có!

Tiếp theo, Ninh Thừa lấy laptop ra, vừa hỏi chuyện của Hàn Vân Tịch, vừa định viết một bản cáo trạng để Hàn Vân Tịch in ra.

Tốc độ này làm cho Hàn Vân Tịch lại chấn kinh một hồi.

Tuy rằng Hàn Vân Tịch tuyển dụng Ninh Thừa hai năm, nhưng đây là lần đầu tiên hưởng thụ sự phục vụ của anh ta, kiến thức hiệu suất làm việc của anh ta.

Ninh Thừa là đàn anh của cô, sinh viên hai đại học Y khoa và luật. Bọn họ có tình cảm vô cùng tốt, năm đó nếu không phải Ninh Thừa chạy tới vùng núi xa xôi làʍ t̠ìиɦ nguyện viên, không liên lạc được. Hàn Vân Tịch cũng không đến mức ký xuống khế ước bán thân với bệnh viện Lăng Vân.

Nhớ năm đó sau khi Ninh Thừa biết chuyện này, tức giận đến mức một tháng không để ý tới Hàn Vân Tịch.

Theo như lời của Ninh Thừa, nếu để cho anh ta biết người nào hãm hại em gái từ tiểu học của anh ta thành như vậy, anh ta sẽ hủy sinh ý phòng làm việc của người đó!

Một tháng sau, Ninh Thừa liền cưỡng ép yêu cầu Hàn Vân Tịch tuyển dụng mình làm luật sư tư nhân, một tháng cũng chỉ thu phí một bữa cơm.

Hàn Vân Tịch xem cáo trạng, phát hiện bản cáo trạng hoàn mỹ không có bất cứ tật xấu gì.

Cô cười nói: “Em nợ anh nửa năm tiền công, nếu hoàn thành việc này, chúng ta tìm thời gian rảnh thanh toán!”

Ninh Thừa khép laptop lại, chậm rãi thu dọn đồ đạc, nói: “Không cần thanh toán, bắt đầu từ tháng này, mỗi tháng em mời anh ăn hai bữa cơm, liên tục nửa năm coi như thanh toán xong.”

Ý tứ câu mỗi tháng chỉ thu phí một bữa cơm chính là mỗi tháng Hàn Vân Tịch đều phải rút ra thời gian mời anh ta ăn một bữa cơm.

Hàn Vân Tịch dở khóc dở cười, đang muốn cò kè mặc cả, bỗng nhiên một y tá nhỏ tới nói Long Phi Dạ đã tỉnh, bảo cô đi qua.

Ninh Thừa muốn đi theo, Hàn Vân Tịch không cho. Cô thấp giọng nói: “Em đi qua kiểm tra tình trạng của anh ấy, những thứ khác không nói.”

Ninh Thừa ghé vào tai cô thấp giọng dặn dò vài câu, mới để cô đi.