Chương 39

Mà đứa trẻ bình thường Tiểu Nữu Nữu đó khi thấy các anh mình trở về thì lập tức hỏi một câu: “Anh ơi, anh bắt được con rắn lớn đó chưa?”

Lý Chí Quân: …

Lý Vượng Minh bị Lý Chí Quân bất ngờ đẩy một chút, lăn xuống hố ruộng, cả người đều là bùn. Lúc đó gã ta mặc kệ lát nữa có thể bắt cá nhặt ốc đồng, nổi giận đùng đùng trực tiếp đi về nhà.

Về đến nhà, gã ta tắm rửa sạch sẽ xong thì cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến. Đêm qua gã ta cùng vài người ở thôn bên cạnh chơi bài đến khuya, vốn dĩ có một chút mệt nhọc. Nếu không phải vì nghĩ một năm chỉ có một mở đập để xả nước, có lẽ gã ta sẽ không nhanh rời khỏi bàn để về nhà như vậy.

Gã ta cũng không hiểu rốt cuộc hôm nay Lý Chí Quân xảy ra chuyện gì, vừa thấy mặt đã đẩy gã ta xuống hố ruộng, sức lực còn mạnh như vậy!

Gã ta lẩm bẩm một tiếng “Xui xẻo”, sau đó leo lên trên giường và lăn ra ngủ.

Chờ khi gã ta tỉnh dậy thì đã là chạng vạng.

Nhớ đến lời nói của Lý Hữu Hỷ sáng nay, xuống làm việc là có thể đi nhận cá. Gã ta lập tức bật dậy, chạy vào phòng bếp, tạt vài nắm nước lên trên mặt xem như rửa mặt.

Sau đó gã ta vội vàng chạy đến trong đội.

Khi gã ta đến nơi, đã có một hàng người rất dài ở đó.

Sáng hôm nay gã ta hiếm khi chăm chỉ một lần, muốn kiếm chút cá trở về làm bữa ăn ngon. Kết quả lại bị Lý Chí Quân làm như vậy nên gã ta không bắt được thứ gì. Bây giờ gã ta còn đến trễ, nhìn một hàng người dài ở phía trước, trong lòng gã ta lập tức sốt ruột.

Nhìn Lý Hữu Hỷ mỗi lần đưa cho thôn dân một phần cá, tim gã ta cũng thắt lại theo, sợ khi đến lượt chính mình không còn cái gì nữa.



Gã ta đứng chờ mong nhìn Lý Hữu Hỷ chia cá, lúc này vừa lúc đến lượt Lý Chí Quân.

Hôm nay Lý Chí Quân làm việc vất vả và bị sợ hãi.

Tưởng rằng sáng sớm hôm nay bị hai con rắn dọa đến đã là một việc bi thôi. Nhưng mà, anh không biết đó là phía sau còn có việc càng bi thôi hơn.

Mảnh đất hoa kim châm vừa mới được phân là ở sát bên núi Đại Thanh. Hơn nữa không phải ở chân núi mà bên sườn núi. Cần phải đi một đoạn đường rất dài từ nơi khác vòng qua rồi bò một đoạn sườn núi mới có thể tới.

Đương nhiên, cũng có có thể đi lối tắt. Chính là đi từ chân núi trực tiếp trèo đến sườn núi. Cũng đồng thời với việc con đường này sẽ khó đi hơn nhiều so với con đường kia.

Tuy nhiên, người nhà quê quen làm việc nhà nông nên không ngại. Chủ yếu là có quá nhiều sâu róm trong ngọn núi đó.

Cho nên khi Tạ Lan Hương ra ngoài, cô đã cố ý thay một bộ quần áo dài.

Lý Chí Quân nhìn Tạ Lan Hương ăn mặc kín mít, lại nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài, vô cùng khó hiểu: “Trời đang nắng to như vậy, em mặc nhiều như thế, không cảm thấy nóng sao?”

Lúc này Tạ Lan Hương mới nhớ ra, hình như ngày hôm qua mình đã quên nói với Lý Chí Quân việc cô ấy đi tìm Lý Hữu Hỷ xin thêm một mảnh đất hoa kim châm.

Cô ấy giải thích ngắn gọn chuyện ngày hôm qua đi tìm thư ký đại đội xin thêm một mảnh đất hoa kim châm. Cô ấy vừa nói, vừa quan sát biểu cảm của Lý Chí Quân.

Ai biết rằng Lý Chí Quân nghe xong chỉ “Ồ” lên một tiếng. Mặt khác, cũng không nói thêm điều gì.

Tuy nhiên Lý Chí Quân còn nhớ rõ ràng ngày đầu tiên Tạ Lan Hương nói anh làm ướt khăn lông rồi đội lên trên đầu nhưng anh không có làm. Kết quả anh hối hận muốn chết khϊếp. Bây giờ anh thấy Tạ Lan Hương ăn mặc áo dài quần dài, anh cũng xoay người đi thay đổi quần áo.