Đa vai: "Nè đồ câm, mày bị câm thật sao?" Đa vai: "Sao cậu lại hỏi vậy, không mở miệng được thì chính là câm rồi, hahaha." Những lời nói này tôi đã nghe nhiều thành ra quen rồi, không còn lạ lẫm gì đố …
Đa vai: "Nè đồ câm, mày bị câm thật sao?"
Đa vai: "Sao cậu lại hỏi vậy, không mở miệng được thì chính là câm rồi, hahaha." Những lời nói này tôi đã nghe nhiều thành ra quen rồi, không còn lạ lẫm gì đối với tôi nữa. "Nè bọn kia, câm miệng lại và cút về với mẹ đi mấy nhóc miệng hôi mùi sữa." Chúng nó sợ hãi bỏ chạy đi, anh ấy đang bảo vệ tôi, rất nhiều lần như thế, cho dù anh ấy có động viên tôi cố gắng mạnh mẽ gồng mình lên nhưng vẫn như cũ thôi, anh cũng bất lực nên mỗi lần thấy thì chỉ biết bảo vệ chứ không làm gì khác. Tôi cách anh ấy tận 3 tuổi nên những người chế nhạo tôi đều nhỏ hơn anh ấy. Anh biết thế nên chỉ dọa cho qua thôi. "Tiểu Nhan, về nhà thôi, đến bữa xế chiều rồi. ngoài này lạnh nên về nhà." Tôi gật đầu lại anh rồi theo anh về nhà.
❤