Chương 1
Hiện tại nhà ba người là xu thế chung, không phải ngẫu nhiên mà là một loại ngẫu nhiên tất nhiên.
Này tất nhiên, chính là nói đến hai năm trước.
Năm ấy ta mười ba tuổi, đúng độ tuổi chớm yêu. Tuy rằng đối với người lớn mà nói, mười ba tuổi yêu là quá sớm, nhưng với chúng ta những người vừa biết “yêu”, vừa mới thoát ly thời “tiểu” học, có thể đường hoàng giống như “đại nhân” yêu nhau, cho nên “yêu” này giống như kẹo ngọt vô cùng hấp dẫn.
Giống thối lão cha kia đẹp trai (tuy rằng so với cha ta càng thanh tú giống như ca ca, ai kêu ta và ca ca cùng một ma ma sinh ra, mà ma ma và ca ca là giống như đúc từ một khuôn), còn có khí chất tao nhã mà ca ca tân tân khổ khổ bao năm bồi dưỡng ra, ta chỉ cần hướng về hoa khôi của trường cười cười, học tỷ năm hai kia liền đối ta thực thân thiết.
Ngày kế tiếp, bởi vì ca ca đã đi làm, thường thường sau khi ta đã tan học về nhà, hắn không biết còn đang làm cái gì, vì thế ta bắt đầu học theo nhóm học tỷ cùng nhau dạo phố. Bất quá ta nhớ rõ là không được để ca ca phát hiện ra sơ hở.
Ở trong mắt ca ca, việc học của ta vẫn rất hoàn hảo, ngẫu nhiên bị thương về nhà, bởi vì trước đó đã cho ca biết ta tham gia CLB không thủ đạo, cho nên không thành vấn đề. Bởi ta biết rất rõ, ở trước mặt một người khôn khéo như ca ca, một lần sơ hở là có thể khiến ta chết không chỗ chôn.
Ta ở một bên ở nhà giả bé ngoan, một bên là thiếu niên bất lương ngoài đường, nhưng hiển nhiên cái thiện lương mà ca ca bồi dưỡng ra vẫn ăn sâu trong ta, điều này trở thành sơ hở duy nhất của ta lần đó.
Ngày đó, chúng ta mấy tiểu hài tử mặc một thân phục trang đơn giản của người lớn trà trộn vào nơi cấm tiểu hài tử – quán bar. Ai biết lại gặp được lão cha thường xuyên tăng ca của học tỷ (tuy không nói rõ nhưng trong nhóm nàng cũng được xem như bạn gái của ta) đang ngồi cùng một nữ nhân xinh đẹp làm chuyện gì đấy ta không rõ.
Đồng dạng đang làm chuyện mà cha mẹ không cho phép, học tỷ không quá xúc động chạy lên chất vấn, chính là nàng ảm đạm lôi kéo chúng ta rời khỏi quán bar. Ta không đành lòng nhìn nàng bị tổn thương nên quyết định ở lại cùng người không muốn về nhà là nàng, sau đó ta nhìn nàng khóc trong phòng karaoke.
Đối với những người hàng ngày du đãng ngoài đường thì một đêm không về nhà thực rất đơn giản, chỉ cần khi về báo cha mẹ biết đêm đó ở đâu, làm gì, các vị phụ huynh bận rộn sẽ không để ý tới.
Nhưng thực hiển nhiên định luật đó với ta là vô tác dụng.
Cho nên, không đành lòng giống như ba ba nàng thương tổn nàng, tuy học tỷ xử lý việc của mình có hơi lạnh nhạt nhưng ta vẫn có thể nhìn ra nàng thực không tốt, ta đây, với danh nghĩa là bạn trai nàng, có nghĩa vụ phải bồi nàng.
Cho nên đêm đó ta về muộn. Xuất phát từ loại tâm tình trốn tránh, sau khi ta đưa học tỷ về nhà, cũng không về nhà ngay mà đợi khi chuông điểm quá nửa đêm ta mới đi vào.
Trong phòng khách, ca ca thực nhàn nhã ngồi ghế sa lon xem phim tình cảm đêm khuya.
Nhìn đến cảnh tượng trên, ta biết chắc, nguy rồi.
Ca ca là người không thích phim tình cảm, hắn tuy là chử phu (“chử” là nấu, thổi cơm => có lẽ na ná như người nội trợ trong gia đình chăng?), nhưng hắn quan tâm thường là tin tức kinh tế tài chính cùng thị trường chứng khoán.
“Đã về?” Ca ca thực bình thản hỏi.
“Dạ.” Ta đây chính là hình thái một tiểu hài tử phạm sai lầm đang chịu giáo huấn.
“Đêm qua là ở nhà bằng hữu? Như thế nào cũng không gọi điện báo cho anh một tiếng?” Ca ca nhíu mày hỏi.
“Em…………..” Nhìn thấy ca ca nhíu mi, mọi lý do ta nghĩ tốt lắm trên đường về lập tức tan thành tro bụi.
Sau lại nghe thấy ca ca thở dài: “Ai………. Đến gan nói dối cũng không có lại bày đặt học người ta làm chuyện xấu, có phải hay không quá kém?”
Nghe đến đó, không hiểu sao cái lòng tự trọng nho nhỏ của ta có loại xúc động muốn nhảy ra bảo vệ tôn nghiêm của mình. (hư~~~ con nít con nôi…)
“Ai nói em không dám nói dối, em chỉ là cảm thấy em làm gì cũng không cần phải….. tất cả đều nói cho anh biết, tự nhiên cũng không tất yếu phải nói dối.” Ta không phục mãnh liệt hướng ca ca rống to.
“!!!!!!” Biểu tình ca ca trở nên thực lo lắng, sau đó hừ lạnh một tiếng – “Ý em…anh không có quyền quản em?”
“Chính anh còn không phải mỗi ngày đều về muộn, như thế nào còn quản em?” Nếu đã muốn cãi nhau, liền ăn gan hùm một lần vậy, dù sao sớm muộn cũng phải chết.
Ngón tay ca ca nắm trên ghế sa lon trắng bệch phát ra những tiếng ‘răng rắc’ nho nhỏ: “Anh nhớ rõ là anh đã nói với em là anh phải tăng ca.”
“Nhan Y ba ba cũng nói tăng ca, kết quả còn không phải ở ngoài tán gái.”
Ca ca ‘soạt’ một tiếng từ sa lon đứng lên: “Không cần đem ta và nam nhân thối nát lạm tình đó đánh đồng.”
Động tác của hắn dọa ta sợ hãi, sau đó ta với tâm tình vừa khϊếp đảm lại vừa bi phẫn rống: “Đúng vậy, ta là đứa nhỏ của cha, cũng giống cha là tử nam nhân.”
“……….” Ca ca trầm mặc một trận đột nhiên hỏi: “Nhan Y là ai?”
“Lão bà của ta.” Ta quật cường nâng đầu nhỏ, nói.
“Ngươi còn nhỏ đã quen bạn gái?” Ca ca kinh ngạc nhìn ta.
“Ta quen bạn gái ngại đến ngươi?” Ta bất mãn trừng mắt nhìn hắn, nếu mỗi ngày ngươi ở nhà chờ ta tan học ta sẽ không nàm chán như vậy ra ngoài cùng các nàng du đãng. (ta nói đứa nhỏ, ca ca ngươi là đi làm được không, ta chưa thấy đứa nhỏ nào luyến ca như ngươi!)
Kết quả, ca ca luôn ôn hòa tươi cười lại đứng im lặng trong phòng khách, dùng loại biểu tình phức tạp nhìn ta: “Ngươi đối ta rất bất mãn?”
Ta không biết nên trả lời như thế nào, tuy ta tin tưởng hắn không về nhà là vì công tác, nhưng ta chính là không thích hắn xem trọng công việc hơn ta, kết quả ta đã nói ra một câu (cực kỳ ngu ngốc): “Dù sao ngươi cũng không phải ba ba của ta…..”
Phát triển kế tiếp đã muốn vượt tầm kiểm soát của ta, tuy rằng ta cũng nghĩ phải khống chế tình hình, nhưng là đã đi quá xa điểm có thể chấp nhận được.
Bởi vì ca ca đã tiến tới lấy đi chùm chìa khóa của ta, lúc sau lại nặng nề bước vào trong phòng ta, thu dọn quần áo của ta, viết cho ta tên một người cùng địa chỉ, số điện thoại, lại đưa cho ta một sấp tiền mặt thật dày, cuối cùng, ác liệt nói ra một chữ cuối cùng: “Cút!” Đem ta đuổi ra khỏi nhà, đóng sập cửa lại trước mắt ta.
“La Tiển Nguyên, ngươi mở cửa ra cho ta, có ca ca nào như ngươi không?” Ta giận, sau đó dùng sức đá cửa.
Buồn cười, chính là khi học tiểu học cùng bạn học đánh nhau tới phải nhập viện, cuối cùng phải mời phụ huynh, cũng coi như không có việc gì còn sắc đại bổ thang cho ta uống sao? Ta kháo, chính là một đêm không về nhà thôi mà, có cần phải làm như vậy không?
Kết quả, mặc cho ta có kêu gào như thế nào, gào đến hàng xóm cũng phải ra kháng nghị, lại còn giúp ta gọi cửa, mới nghe thấy ca ca ở trong nói: “Hắn nếu không muốn ở cùng ta, để cho hắn đi tìm ba ba hắn được rồi, việc nhà chúng ta không cần ngài nhọc công lo hộ.”
Bởi ca ca bình thường tính tình tốt lắm, hơn nữa ca ca đã từng sống nhiều năm ở đây khi học đại học, nên quan hệ của ca ca ở đây là vô cùng tốt.
Nghe được ca ca nói thế, hàng xóm thở dài đem ta vào nhà họ, lấy nước nóng cấp cho ta đang lạnh run ngồi co ro trên ghế sô-fa, sau đó hỏi: “Ngươi đã nói gì với ca ca ngươi mà khiến hắn giận đến như vậy?”
Đem mọi chuyện kể sơ qua, thúc thúc hàng xóm dở khóc dở cười nhìn ta nói: “Nói ra như vậy, ngươi thật đúng là bất hiếu.”
“Hắn cũng không phải cha ta, ta làm sao phải hiếu thuận với hắn?” Ta bực mình nói, nói thế nào đều làm như là ta sai (ranh con, vốn là ngươi sai còn gì ╬‾‾□‾): “Nói tiếp, hắn mỗi ngày đều nói với ta là cha đã chết, đi đâu mà tìm chứ?”
A di hàng xóm lấy tờ giấy ta để trên bàn nói: “Này có phải địa chỉ của ba ba ngươi mà ca ca ngươi viết cho ngươi?”
Sau đó thúc thúc a di hàng xóm cho ta ngủ nhờ một đêm trên ghế sa lon nhà họ, sau đó, tổng không thể ăn bám nhà người khác, ta lên đường tìm cha.
Ha hả, kỳ thật cũng không có khoa trương như vậy, bởi vì nói trắng ra thì ở cùng một thành phố, chẳng qua cái ở thành tây cái thành đông thôi, bất quá đối với thành phố có diện tích được xem như lớn nhất cả nước, từ nhà ta ngồi xe đến nhà lão ba cũng mất hai giờ đồng hồ. Tuy nhiên đối với kẻ đang có rất nhiều tiền mắt từ trước đến giờ thì đó chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Không biết vì cái gì, tổng cảm thấy được lần cãi nhau này với ca ca cùng cha không thoát khỏi liên quan, ta cũng không vội đi tìm cha mà mang theo hành lý ca ca thu thập giùm đi tới trường, sau khi tan học mới bắt đầu bắt xe bus, đi tới địa chỉ trên tờ giấy kia.