Quyển 1 - Chương 2
Quả thật sự việc diễn ra vô cùng chớp nhoáng, khiến 1 kẻ nhát gan như cô chưa kịp phản ứng.
Trợn tròn mắt nhìn gã đàn ông lúc nãy còn đối với cô sàm sỡ bây giờ thì nằm ôm đất bất động, trên lưng gã là 1 cái gì đó tròn tròn trắng trắng. Cái miệng màu anh đào lắp bắp:
- Mẹ ơi? Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Đáng sợ quá.
Dù đang rất sợ hãi nhưng lòng hiếu kỳ chết người thôi thúc cô lại đấy nhìn xem là cái gì. Tò mò cô từ từ bò đến.
- Hey..là 1 đứa trẻ.
Nằm trên người hắn- tên đàn ông thô bỉ, là 1 đứa trẻ đẹp như thiên sứ. Mắt phượng lonh lanh sáng, cái miệng chúm chím như trái sơ-ri, khuôn mặt trắng nõn mịn màng tất cả đều là sự tuyệt mỹ hoàn hảo. Lúc này đứa bẻ cũng đang nhìn cô chằm chằm, khí thế toát ra vô cùng lạnh lùng, nguy hiểm không hề có 1 chút gì gọi là ngây thơ, đáng yêu cả. Nếu là người khác có thể sẽ không dám đến gần đứa bé như vậy nhưng cô thì khác vì Trúc Diệp có cảm thấy gì đâu( ngốc quá mà!), cô chỉ thấy nó thật xinh đẹp.
- Oa… Một đứa trẻ xinh đẹp. Này cha mẹ em đâu sao lại để em rơi từ trên cao xuống vậy?
Đứa bé không thèm trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của cô.
- À, chị biết rồi có phải gia đình em đi máy bay du lịch…giữa đường làm rơi em có đúng thế không? Chắc chắn là thế rồi. Oa..mình thật bội phục mình mà.
Ngán ngẩm ngồi nghe cô gái ngốc này độc thoại, đứa bé chính là Thiên Vân Phong vừa bị bọn yêu tinh đá xuống. Nghĩ lại số anh đúng là xui xẻo, trên đường tìm đến chỗ cư trú cho 1 tháng tiếp theo lại đúng bọn yêu tinh nhãi nhép đó. Có lẽ anh cũng không nghĩ mình sẽ hoàn đồng sớm như vậy, theo như tính toán phải còn 2 ngày nữa. Cho nên vì quá chủ quan anh chỉ mang bên người vài kẻ có phép thuật yếu, khi đến đó sẽ có người phép thuật cao cường bảo vệ. Ai..( thở dài ngán ngẩm)
- Sao lại thở dài? Có phải em đang lo lắng sau này của mình đúng không? Đừng sợ dù sao chị cũng đang bỏ nhà trốn đi, hay chúng ta hãy ở cùng nhau nhé. Chị sẽ là mẹ của em, sẽ chăm sóc cho em cả đời.
Không muốn mất thời gian với cô gái ngốc này, anh bước xuống khỏi gã đàn ông bẩn thỉu đó. Quay lưng đi về phía trước tà áo trắng bay bay khiến cô có cảm giác thiên sứ sắp trở về với thiên đường.
Không, cô không thể để đứa bé xinh đẹp đó đi được. Số trời đã định nó phải làm con của cô không phải của ai khác, dù có là nữ oa nương nương cũng không được. Cô phải giữ nó lại.
Chạy đến đứng trước mặt đứa bé cô dang tay ra cản đường đi của nó.
- Không được đi. Quyết định rồi từ giờ trở đi mẹ sẽ là mẹ của con. Đi theo mẹ, mẹ sẽ chăm sóc cho con thật tốt. Đã như vậy rồi con định đi đâu về đâu chứ?
Nghiền ngẫm thấy cô nói cũng đúng:” Đúng vậy, bây giờ mình là Vân Phong 10 tuổi, phép thuật bị phong ấn không phải là 1 đại ma vương sức mạnh cường đại. Đành đi theo cô ta vậy, có người chăm sóc vẫn tốt hơn”. Hướng cô giọng nói non nớt trả lời:
- Được, tôi sẽ ở cùng cô. Nhưng cô hãy nhớ kĩ cô không phải mẹ tôi.
- Được. Chúng ta đi thôi. Có cần mẹ bế không?
- Không cần. Tôi đã nói cô không phải mẹ tôi rồi mà.
- Chỉ là cách xưng hô con so đo với mẹ làm gì, chí ít con cũng nên để mẹ tự xưng hô cho đỡ tủi thân chứ.
Không thấy nó nói gì cô biết đứa bé này đã ngầm chấp thuận.
- Này, mẹ lên gọi con là gì?
- Tuỳ tiện.
- Được, vậy mẹ sẽ gọi con là Bảo Bối, thế nào nghe rất hay cũng không?
- Bảo Bối? Không được gọi.( Bá đạo nói)
Thấy vậy cô xù mặt xuống ủ rũ nói:
- Làm sao không được gọi? Hay mà.
- Không hay. Gọi tôi là Vân Phong
- Vân Phong? Tên này cũng hay. Nhưng mẹ vẫn thích tên Bảo Bối. Bảo Bối, Bảo Bối nghe thật thân mật.
- Đã nói không được gọi, đồ ngốc này.
- Con gọi mẹ đồ ngốc? không hay nhưng con thích là được.
Vân Phong hết nói nổi cô gái này. Thôi cứ để cô ta thoả mãn coi như phí chăm sóc 1 tháng vậy. Sau 1 tháng coi như không còn nợ nần gì nhau.
Bóng 2 người một lớn một nhỏ khuất trong ánh chiều tà buông xuống.
hay