Tần Sở vặn chìa khóa lần nữa nhưng động cơ vẫn không có phản ứng.
Tiếng gào rống của những người nhiễm bệnh xung quanh càng lúc càng chói tai, trái tim Tần Sở càng ngày càng nặng trĩu.
"Chết tiệt." Tần Sở thấp giọng mắng, lại vặn chìa khóa một lần nữa.
"Chết tiệt." Tiểu Nhất cũng bắt chước giọng điệu của anh.
"Không được chửi thề." Tần Sở nghiêm khắc nói.
Tiểu Nhất ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại.
Hai phút trôi đi, Tần Sở đã thử nổ máy lần thứ mười một.
Tần Sở chậm rãi vặn chìa khóa, thật khiến người ta cũng lâm vào lo lắng im lặng, một giây trôi đi, hai giây, ba giây, bốn giây...
Cuối cùng, lần này động cơ cũng có phản ứng, phát ra một tiếng rồ ga nhẹ, giống như một con dã thú đang ngủ say bị đánh thức, sau đó cả xe bắt đầu hơi rung lên.
"Thành công rồi."
Tần Sở như trút bỏ được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm. Anh cho xe chạy, nhẹ nhàng đạp ga, chiếc xe chậm rãi tiến về phía trước.
Cùng lúc đó, anh liếc nhìn vào gương chiếu hậu một cái.
Những người nhiễm bệnh cũng bắt đầu nhanh chóng di chuyển trong bóng đêm, gấp gáp háo hức mà đuổi theo xe của bọn họ, trong miệng phát ra âm thanh gầm gừ hào hứng kinh hoàng đến cực điểm.
"Giữ chặt."
Tần Sở lớn tiếng nhắc nhở Tiểu Nhất một câu, ý bảo hắn nhớ nắm chặt tay nắm cửa xe.
"Có chuyện gì thế --- a!"
Tiểu Nhất còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên một lực mạnh đã bất ngờ dồn đến, đầu hắn đập mạnh vào vật cứng trong xe, phát ra âm thanh trầm đυ.c
Tần Sở không chút do dự mạnh mẽ nhấn ga, chiếc xe phóng nhanh vào bãi đậu xe. Động cơ thét gào, bánh xe lướt nhanh trên mặt đất, phát ra âm thanh ma sát bén nhọn.
"Chuyện gì đã xảy ra thế!"
Tiểu Nhất chưa từng trải qua cảm giác tăng tốc quá nhanh đến kinh hoàng như vậy, đến mức hắn vô thức không kiềm chế được cảm xúc của mình. Gia tốc của xe áp bức khiến hắn cảm thấy khó thở, như thể trong nháy mắt cả thế giới đều mất đi sự cân bằng.
Trong cơn hoảng loạn, hắn cao giọng hét lớn.
"A a a!"
Đôi mắt của Tần Sở vô cùng căng thẳng, không chút khách khí mắng hắn: "Đừng hét!"
Chiếc xe đang phóng nhanh, những người bị nhiễm bệnh trong bóng tối vẫn đang không ngừng bám theo, trong miệng phát ra những tiếng tru tréo giận dữ, âm thanh giống như quỷ khóc sói gào, không ngừng vang vọng khắp nơi bên ngoài xe.
"Tôi muốn đi xuống! Tôi muốn đi xuống! Hãy để tôi đi xuống!"
"Đừng hét nữa!"
Tần Sở nắm chặt lấy vô lăng, không chớp mắt mà nhìn thẳng về phía trước.
Cuối cùng, cho đến khi thấy một tia sáng mỏng manh phía trước, bọn họ đã sắp đi tới lối ra.
Không chút do dự, Tần Sở dứt khoát mà tăng tốc đến mức tối đa, tiếng động cơ gào thét mỗi lúc một dữ dội, chiếc xe nhanh chóng lao ra khỏi bãi đỗ xe giống như một mũi tên được bắn ra khỏi dây cung.
Lốp xe cuốn theo bùn đất và đá vụn văng ra tung toé khắp nơi, những người nhiễm bệnh hoàn toàn bị bỏ lại phía sau, tiếng gào rống nhỏ dần lại.
Tần Sở nhẹ nhàng thở ra, đưa đôi mắt từ phía trước nhìn về phía Tiểu Nhất bên cạnh.
"Ổn chứ?"
Giọng nói của Tiểu Nhất run run đáp lại: "Không ổn, không ổn chút nào hết."
Thoạt nhìn quả thật hắn đúng là không ổn thật, sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt ướt đẫm tràn ngập lo lắng, giống như một bé nai con mới sinh, yếu đuối lại đáng thương.
Tần Sở nhìn Tiểu Nhất, không kìm được mà hơi nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười.
“Chẳng lẽ trước kia cậu chưa từng ngồi ô tô à?” Tần Sở trêu chọc hỏi.
"Tôi ghét ô tô."
Tiểu Nhất sợ hãi đến mức còn chưa hồi phục lại tinh thần, hắn giận dỗi mà dùng sức đập mạnh vào cửa xe, kết quả là tay bị đau đến nổi phải kêu lên.
Tần Sở thấy thế, nụ cười càng tươi tắn hơn.