Chương 23

Đối mặt với loại tình cảm nguy hiểm như thế này, Tiểu Nhất cũng không hét chói tai, cũng không mất đi lý trí. Hắn hoang mang mà liếc nhìn nhau với con quái vật kia, giống như đã đạt được một thỏa thuận chung.

Nhưng mà đồ vật ghê tởm này lại lật lọng, nó mở to hàm răng hư thối sứt mẻ không đủ cái của nó, hung hăng cắn xuống cẳng chân Tiểu Nhất một cái.

“Lơ đãng cái gì nữa! Chạy!”

Tiếng gào của Tần Sở như sét đánh nổ bên tai Tiểu Nhất, trong phút chốc đánh thức hắn bừng tỉnh trong lúc đang ngây ngốc.

Hắn nâng một cái chân khác lên, đạp xuống, mạnh mẽ dẫm lên gương mặt của con quái vật, phát ra âm thanh nghiền nát ghê tởm khiến người khác sởn tóc gáy.

Kẻ lây nhiễm miệng rộng nháy mắt bị dẫm bẹp, hàm răng đáng sợ vỡ vụn, máu tươi cùng với chất lỏng trong cơ thể phun ra tung toé.

Lúc này, Tần Sở vừa vặn nhảy xuống xe, đi tới sau lưng Tiểu Nhất đang định giúp đỡ hắn xử lý người lây nhiệm, lại đúng lúc thấy được một cảnh thô bạo như vậy.

Tần Sở nhìn lướt qua chất dịch nhầy màu nơi trên giày Tiểu Nhất, vậy mà lại không biết nói cái gì, biểu cảm phức tạp, sắc mặt khó có thể miêu tả.

Tiểu Nhất rút chân lại, thở ra một hơi. Hắn chú ý tới sắc mặt khác thường của Tần Sở, nghiêng đầu, nghi ngờ mà mở miệng nói: “Tần Sở, sắc mặt của cậu không ổn cho lắm.”

Tần Sở chần chờ vài giây, hỏi hắn: “Cậu bị cắn à?”

Tiểu Nhất mờ mịt lắc lắc đầu: “Không biết.”

Tần Sở hạ người ngồi xổm xuống, cố gắng ngó lơ những chất lỏng bắn tung tóe lên quần của Tiểu Nhất. Anh nhấc ống quần của Tiểu Nhất lên, kiểm tra mắt cá chân của hắn.

“Ha ha, ngứa quá.” Tiểu Nhất nhịn không được mà cười khanh khách, có ý muốn rút chân về.

“Đừng nhúc nhích!” Tần Sở ngẩng đầu trừng mắt với hắn một cái.

Trên mắt cá chân của Tiểu Nhất, dấu vết bị người lây nhiễm cào qua vô cùng rõ ràng có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Vết hằn màu xanh lơ nổi bật trên bề mặt của làn da tái nhợt, tạo thành những vết hằn rõ rệt, phác hoạ ra hình dạng của năm ngón tay.

Tần Sở dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua miệng vết thương, Tiểu Nhất không kìm nổi mà nở nụ cười, cười đến cả người đều run rẩy.

Tần Sở nhẹ nhàng thở ra, may mắn thay, mặc dù vết thương này nhìn qua trông vô cùng đáng sợ, nhưng cũng không phát hiện ra dấu vết bị cắn.



Tần Sở đứng lên, vỗ nhẹ vào bả vai Tiểu Nhất, nói: "Lên xe."

Lần này, sau khi tận mắt nhìn Tiểu Nhất an toàn ngồi yên trong xe, anh mới yên tâm ngồi vào ghế lái.

"Đây chính là xe ô tô sao? Thần kỳ quá."

Tiểu Nhất ngồi ở ghế lái phụ, đôi mắt loé lên tia lấp lánh tò mò, ngón tay lướt trên bảng điều khiển ô tô, đầu ngón tay khẽ chạm lần lượt từng cái nút bấm mà thoạt nhìn trông rất ngộ nghĩnh.

"Đừng sờ mó lung tung." Tần Sở trầm giọng cảnh cáo.

Anh cầm chìa khóa xe, cắm vào lỗ khóa, muốn cố gắng khởi động động cơ.

Trong xe vang lên hàng loạt âm thanh lạch cạch nặng nề đầu tiên, sau đó còn kèm theo tiếng kim loại ma sát rất nhỏ, nhưng Tần Sở lại không nghe thấy tiếng rồ ga quen thuộc.

Chiếc xe này đã lâu chưa được sử dụng, các bộ phận máy móc đã rỉ sét cứng ngắc, muốn khởi động lại chỉ e rằng sẽ tốn rất nhiều công sức.

Tần Sở ngước mắt nhìn ra ngoài xe.

Trong bóng đêm, những người nhiễm bệnh đang lắng nghe đã sẵn sàng di chuyển, bóng dáng của bọn chúng bao quanh tứ phía, bao bọc chặt chẽ xung quanh xe. May mắn có đèn pha sáng chói của ô tô ngăn cản, khiến cho chúng nó hơi kiêng dè, không dám lao thẳng về phía họ.