Chương 22

“Kẻ nghe ngóng.”

Tần Sở lập tức đưa ra kết luận, anh bảo vệ Tiểu Nhất ở phía sau, vội vàng rút lui về sau.

“Kẻ nghe ngóng?”

Tiểu Nhất thò đầu ra từ sau lưng Tần Sở, tầm mắt lướt qua bả vai Tần Sở, nhìn về phương hướng bên kia. Hoá ra, kia không phải chỉ có một “Người”, mà là một đám “Người.”

Chúng nó có màu da tái nhợt, thân thể vặn vẹo, không hề có đặc điểm của nhân loại. Nó có một đôi tai dị dạng, khổng lồ bất thường, dường như đã chiếm hết phần đầu, khiến người ta vừa buồn nôn vừa ghê tởm.

Những con quái vật đó tụ tập chen chúc bên nhau, lỗ tai to lớn hưng phấn mà rung rung, giống như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào hai thân thể nhân loại tươi sống đang đứng trước mặt, đang chờ một thời cơ thích hợp.

Tần Sở liếc mắt nhìn Tiểu Nhất một cái, bình tình mà nói: “Chúng nó sợ ánh sáng.”

“Sợ ánh sáng?” Tiểu Nhất trừng lớn đôi mắt tròn xoe.

“Giống như vậy này.”

Tần Sở vừa dứt lời, dứt khoát giơ đèn pin lên, chùm sáng chiếu thẳng vào đám kẻ nghe ngóng kia.

Ngay khi ánh sáng chạm đến đôi mắt trống trơn của chúng, những con quái vật đó giống như bị kí©h thí©ɧ, phát ra những tiếng gầm gừ gào rít chói tai khiến người ta sởn cả tóc gáy, lần lượt lao vào trong bóng tối, nhanh chóng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Nhưng bốn phía xung quanh vẫn quanh quẩn âm thanh sột soạt giống như chuột, cho biết bọn quái vật này vẫn còn đang ẩn nấp ở bên cạnh, vẫn đang chăm chú nghe ngóng từng cử động của bọn họ.

Trong mắt Tần Sở hiện ra sự lạnh lẽo, thúc giục nói với Tiểu Nhất: “Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ.”

Hai người nhanh chóng băng qua bãi đỗ xe, kiểm tra cẩn thận từng chiếc xe, một chiếc rồi lại một chiếc.

Không phải, chiếc này không phải là chiếc bọn họ muốn tìm, chiếc này cũng không phải, chiếc kia cũng không phải.

Đột nhiên, ánh mắt Tần Sở ngừng lại.

“Tìm được rồi.”

Anh dẫn Tiểu Nhất hướng tới chiếc xe ô tô nhỏ miễn cưỡng có thể coi là có màu đen, chùm sáng của đèn pin chiếu vào biển số xe mờ mờ, giống như biển số xe mà Tôn Nam cung cấp.

Tần Sở nhanh chóng ngồi lên ghế điều khiển, cắm chìa khoá xe vào lỗ khoá.

Anh vừa chuyển đầu xe, lại phát hiện Tiểu Nhất vẫn chưa theo kịp. Anh vội vàng nghiêng người nhìn về phía ngoài xe, tìm kiếm Tiểu Nhất, phát hiện Tiểu Nhất vẫn cứ đứng bên ngoài xe.

“Thất thần gì nữa? Mau lên xe!” Anh thấp giọng gầm lên.

Tiểu Nhất có vẻ hơi chút hoang mang, đứng ở tại chỗ không biết làm sao.

“Lên xe như thế nào?”

Tần Sở phẫn nộ đập tay lái một cái, phát hiện Tiểu Nhất vậy mà đến cả cửa xe cũng không biết mở. Anh nhanh chóng duỗi tay kéo cửa xe ra hộ Tiểu Nhất.

“Đi lên!”

Trên mặt Tiểu Nhất hiện ra sự sung sướиɠ, hắn cong eo xuống, đang muốn bước lên xe.

Nhưng ngay khi mắt cá chân của hắn sắp rời khỏi mặt đất, một luồng cảm xúc lạnh lẽo đột nhiên đánh úp, giống như có thứ gì đó đang mạnh mẽ bắt chặt lấy hắn.

Tiểu Nhất nghi ngờ cúi đầu xuống, thân thể hơi khom lại.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy một con quái vật dị dạng với bộ lông xù xõa tung và chất nhầy ghê tởm đang chảy ra từ miệng. Một nửa cơ thể của nó duỗi ra từ dưới gầm xe tối tăm, mấy cái móng vuốt lạnh lẽo của nó bấm chặt vào mắt cá chân hắn, không chịu buông ra.

“Cọ cọ cái gì!” Tần Sở chú ý thấy Tiểu Nhất đột nhiên ngừng lại, cảnh giác nhìn về phía hắn. Trong nháy mắt, anh hiểu được toàn bộ tình huống, sắc mặt trở nên tối tăm.