Từ Cục Dân Chính trở về nhà thì Tô Nhiễm vẫn chưa dám tin mình đã là người có chồng, nhưng lúc quay về nhà thì Phó Thiêm Dục lại không đưa cô về ngôi nhà ở hẻm Thiên Hoa, hay là về Phó gia, mà anh lại đưa cô đến một nơi xa hoa hơn.
Đây chẳng phải Thiên Tuẫn cư sao? Không chỉ là nơi xa hoa bậc nhất An Thành, mà nó còn được xem hậu hoa viên của giới thượng lưu, giá nhà ở đây phải nói là cao ngất ngưỡng.
Mặc dù trước kia Tô Nhiễm thật sự không nghèo đến mức phải sống ở hẻm Thiên Hoa nhỏ bé, nhưng dù sao thì đối với cô thì nơi này đúng thật là quá lớn. Hiển nhiên thì Phó Thiêm Dục cũng đã sớm chuẩn bị rồi, ngay từ khi biết bản thân có ý định cưới cô gái này thì Phó Thiêm Dục đã âm thầm tìm một ngôi nhà gần giống với sở thích Tô Nhiễm, sau đó thì liền mua nó lại, xem như đây là một trong số các sính lễ của anh.
Hơn nữa hiện tại họ đã kết hôn rồi, đã danh chính ngôn thuận làm vợ chồng, nên cũng có thể xem như ngôi nhà này sẽ là món quà đầu tiên anh tặng vợ mình.
- A Trùng? Nơi này... Có phải rất đắc không?
- Không đắc, hơn nữa ở đây anh không tốn tiền mua đất hay xây nhà, chỉ tốn tiền mua nội thất thôi. Vì đây là món quà mà anh nhận từ ông nội, kể từ khi anh quyết định gia nhập vào quân ngũ thì ông nội đã cho xây nên ngôi nhà này.
Lúc này Tô Nhiễm mới nở một nụ cười kì quái, tại sao cô có thể quên mất chuyện Phó gia là một gia tộc lâu đời và vô cùng giàu có chứ, chắc là sống trong cuộc sống túng thiếu quen rồi, đột nhiên cưới được một phú nhị đại... Hờ hờ, có chút không quen lắm, nhưng không sao, cô sẽ cố gắng thích ứng với nơi này.
Chỉ là... Ở Thiên Tuẫn cư này khá xa với trụ sở, nếu như bị tên Ma Vương lôi đầu đi thì chắc cô sẽ chạy xì khói mất. Nhưng còn chưa để Tô Nhiễm nghĩ ngợi lâu thì Phó Thiêm Dục đã nắm lấy tay của cô, sau đó đưa cô đến hầm xe, khi cánh cửa hầm xe được nâng lên thì đập ngay vào mặt của Tô Nhiễm chính là một chiếc xe moto thế hệ mới, cô đưa đôi mắt khó hiểu nhìn về phía anh, nhưng Tô Nhiễm còn chưa nói gì thì anh đã đặt chìa khóa vào tay cô, nói:
- Lúc trước ở khu huấn luyện anh thấy em rất thích xe phân khối lớn, anh cũng sợ sẽ xảy ra chuyện gì nên chiếc xe này đã tích hợp rất nhiều thứ, hiển nhiên thì chỉ cần gặp nguy hiểm thì nó sẽ báo với anh.
- A Trùng, anh thật là tốt.
Phó Thiêm Dục liền dịu dàng choàng tay ôm lấy eo nhỏ của cô, còn nhẹ nhàng đặt lên môi của cô một nụ hôn, nói:
- Anh không phải tuýp người lãng mạn, nên những chuyện anh có thể làm chỉ là những thứ vật chất như vậy thôi.
Nhưng Tô Nhiễm lại lắc đầu, cô không cần lãng mạn, thứ Tô Nhiễm cần chính là những thứ vật chất này... Ít nhất thì lỡ có ly hôn hay cãi nhau thì cô vẫn còn có cái để bán, chứ lãng mạn cũng chẳng làm được tích sự gì.
Phó Thiêm Dục nhìn thấy cô vui vẻ như vậy cũng hài lòng. Tuy nhiên thì ngôi nhà này vẫn còn đang trong thời gian tu sửa nên vẫn chưa vào ở được, phải đợi thêm một thời gian, trong lúc đó thì Phó Thiêm Dục phải đi công tác khoảng nửa tháng, những ngày này thì anh sẽ để cô lại Phó gia, có thể giúp mối quan hệ của mẹ chồng - nàng dâu, chị dâu - em chồng khắng khít hơn.
Sau một lúc thì Phó Thiêm Dục cũng đã đưa Tô Nhiễm về nhà, vừa vào đến thì Phó Thiên Ân đã nhanh chóng bắn pháo giấy chúc mừng anh hai và chị dâu đăng ký kết hôn thành công, nhưng nhìn vào vẻ mặt "không hề tự nguyện" kia thì cô cũng chỉ biết che miệng cười. Nhưng Phó Cát Tùng hay Thái Vy Ương cũng không quá quan tâm, sau đó còn kéo con dâu và con trai vào nhà.
Buổi tiệc nhỏ nhưng ấm cúng này đã làm cho trái tim nhỏ của Tô Nhiễm phải rung động, cô thật sự không dám nghĩ bản thân sẽ có ngày được hạnh phúc như vậy... Nhưng bất chợt, Tô Nhiễm lại nhớ đến tên khốn Hứa Tuyên và Hồng Nhạn, liệu khi ptc và Thái Vy Ương biết được cô là đứa con gái không sạch sẽ, liệu họ có chấp nhận cô hay không?
Phó Thiên Ân cũng nhìn sang chị dâu, thấy cô đang thất thần thì cô ấy liền huých vào khuỷu tay của anh trai, ý bảo Phó Thiêm Dục hãy để ý cô dâu của mình nhiều hơn. Ngay lập tức Phó Thiêm Dục liền nói:
- Em không khỏe sao?
Tô Nhiễm lắc đầu, sau đó cũng chỉ nói là đi cả ngày nên cô sợ lượng công việc sắp đến sẽ nhiều, nên mới đăm chiêu một chút thôi. Thái Vy Ương nghe vậy liền nhíu mày, nói:
- Hay là con nghỉ làm đi, ở nhà để A Trùng nuôi là được rồi. Dù sao nó cũng giàu mà.
Nhưng Tô Nhiễm lại lắc đầu, mặc dù công việc của cô chỉ có Phó Cát Tùng là biết rõ, nó không quá sạch sẽ hay lương thiện, nhưng cô lại không thích ăn bám ai cả... Từ nhỏ cô đã phải chịu rất nhiều tai tiếng từ mẹ ruột là nhân tình, suốt ngày ăn không ngồi rồi, nên cả đời cô ghét nhất chính là dạng ngồi mát ăn bát vàng!
- Mẹ, cô ấy rất có cá tính, sẽ không chịu ngồi im đâu.
- Mẹ có thể nhìn ra, không sao, cứ làm gì mà con thích, nhưng mà phải chú ý sức khỏe của bản thân, nếu thấy mệt quá thì nghỉ đi.
Tô Nhiễm cũng mỉm cười tinh nghịch rồi gật đầu, đáp:
- Con biết rồi... Mẹ.